An Tây Nguyệt cúi đầu rất thấp. Bị giải về kinh trên xe tù đã khiến nàng "nổi danh" khắp nơi, nàng không muốn làm càn trên Kim Loan Điện, cố gắng nhường sân khấu cho Nam Cung Nguyên Dập.
An Tây Nguyệt thầm nghĩ, Lâm Húc Chi trực tiếp áp giải họ vào Hình bộ, không cần thẩm vấn đã định tội, phải có chỗ dựa lớn đến mức nào mới dám làm vậy. Thân phận của nàng hèn mọn như hạt bụi không nói, nhưng thân phận của Nam Cung Nguyên Dập rành rành ra đó, hắn cũng dám làm vậy, đủ thấy thế lực của Lâm phủ lớn mạnh đến mức nào.
An Tây Nguyệt đoán được Nam Cung Nguyên Dập và vị hoàng đế trên cao kia muốn làm gì. Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân mình, cố gắng biến mình thành người vô hình.
Nam Cung Nguyên Dập mím chặt môi, chậm rãi nghiêng người, đôi mắt sâu thẳm quét một vòng những người trong đại điện. Khi liếc qua Lâm Húc Chi và Lâm tướng, đáy mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh, cao giọng nói:
"Lâm Kỷ chết như thế nào, ta quả thực không biết, cũng rất lấy làm tiếc. Lâm thống lĩnh luôn miệng nói chúng ta nuôi cổ trùng mưu hại mạng người, vậy xin hỏi Lâm thống lĩnh có bằng chứng không? Thứ hai, chúng ta vừa bị nhốt vào đại lao Hình bộ đã bị tra tấn bằng roi vọt. Chẳng lẽ trước mặt Thánh Thượng, Lâm thống lĩnh cũng muốn ép cung bản thế tử? Lần đầu tiên vào Hình bộ, bản thế tử mới biết hóa ra Hình bộ là do nhà ngài mở."
Lời của Nam Cung Nguyên Dập như sấm sét vang dội khắp đại điện. Bắc triều vẫn có quy tắc, Lục bộ đều do Hoàng thượng trực tiếp quản lý, nghĩa là họ đều phải nghe lệnh Hoàng thượng. Bây giờ Nam Cung Nguyên Dập nói vậy, chẳng khác nào nói người của Hình bộ đều nghe theo Lâm phủ, ám chỉ Lâm phủ chuyên quyền độc đoán, muốn vượt qua cả hoàng quyền. Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản?
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người, bịa đặt sinh sự."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT