Sáng sớm hôm sau, khi vòm trời phía đông vừa ửng lên một vệt sáng trắng, Nam Cung Nguyên Dập mới mơ màng tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại, hắn không thấy bóng dáng An Tây Nguyệt đâu, bèn giật mình bật dậy, thầm mắng:
"Chết tiệt, sao ta lại ngủ quên thế này."
Nam Cung Nguyên Dập liếc thấy đống lửa nhỏ vẫn còn âm ỉ cháy. Cạnh nơi hắn nằm là một đống dược liệu. Hắn không nhận ra hết, nhưng cũng biết được vài loại, ấy là nhờ những ngày tháng ở cùng Vũ Văn Tĩnh mà tai nghe mắt thấy đã quen.
Trên mặt đất có một vòng bột màu vàng, Nam Cung Nguyên Dập nhận ra đó là lưu huỳnh, có tác dụng xua đuổi rắn rết sâu bọ cực kỳ hiệu quả khi ở nơi hoang dã. Chắc chắn là An Tây Nguyệt đã rắc ra trước khi đi.
Trong lòng Nam Cung Nguyên Dập ngũ vị tạp trần. Chỉ một chút nọc kiến đã khiến hắn đau đến mê man, huống hồ tối qua thái độ của Hiên Viên Minh đối với An Tây Nguyệt vô cùng kỳ lạ.
Hắn chậm rãi siết chặt nắm đấm, âm thầm hạ quyết tâm. Lần này trở về, những thứ hắn từng xem nhẹ, hắn phải xem xét lại từ đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT