"Tiểu Nguyệt nhi, trẻ con khiến cho cũng (trẻ nhỏ dễ dạy)."
Vũ Văn Tĩnh thấy An Tây Nguyệt dọa cho Lâm Kỷ tái mặt, liền lên tiếng khen ngợi.
An Tây Nguyệt mỉm cười, vẻ mặt ngọt ngào, đáng yêu, không một chút sợ hãi.
Nàng đáp:
"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ta cũng chỉ là học theo người khác thôi, ha ha."
Con đường phía trước đã bị lửa lớn và khói đặc chặn lại. Binh lính trước đó đã nếm mùi đau khổ, người thì toàn thân ngứa ngáy, kẻ thì nghẹt mũi không thở nổi, hoặc một bộ phận nào đó trên cơ thể đột nhiên thâm đen, quả thực nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Giữa đường, Lâm Kỷ đột nhiên ra lệnh rút lui, định dùng một mồi lửa đốt trụi đám cỏ độc hại người này rồi mới lên núi. Binh lính nghe vậy đều cảm kích hắn đến rơi lệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT