Vũ Văn Tĩnh bị An Tây Nguyệt nói đến mức bụng kêu ùng ục. Vốn không đói, bây giờ lại đói đến cồn cào. Tên những món ăn đó hắn đều đã nghe qua, đều là ngự thiện, cách làm trong cung đình, hương vị tự nhiên là tuyệt hảo. Lần trước hắn đã được ăn món do An Tây Nguyệt làm, quả thực mùi vị không thể tả.
Mai Tông Chính thấy hai người cãi nhau chỉ cười. An Tây Nguyệt bình thường hay rụt rè, ông chỉ sợ sau này nếu lấy chồng sẽ bị bắt nạt. Bây giờ thấy vậy, Mai Tông Chính cũng yên tâm hơn nhiều. Có thể sống một đời vui vẻ, chẳng phải là một điều tốt đẹp sao.
Lúc này, quan hệ giữa Mai Tông Chính và Thiên Nhai cũng đã dịu đi nhiều. Chỉ là mối hận thù mấy chục năm không thể một sớm một chiều mà hóa giải. Thiên Nhai không muốn ngồi xe ngựa, mà muốn tự mình cưỡi ngựa. Mai Tông Chính ít nhiều vẫn có chút lo lắng, dù sao tuổi tác cũng không còn trẻ.
Thiên Nhai cảm nhận được Mai Tông Chính đang nhìn mình, rất không tự nhiên quay đầu lại, liền thấy trong đôi mắt đầy sương gió của Mai Tông Chính là sự lo lắng. Gã đã quen một mình một cõi, chỉ nghe An Tây Nguyệt và Vũ Văn Tĩnh ở bên cạnh líu ríu không ngừng, ồn ào chết đi được.
Tâm trạng Thiên Nhai có chút rối bời, gã một mình tăng tốc. Gã bây giờ vẫn là quốc sư của Thương Di quốc. Những năm qua, nhờ sự ủng hộ và tin tưởng của hoàng đế Thương Di, gã được tôn làm thượng khách, được cung cấp đầy đủ điều kiện, mới có được thành quả như hôm nay. Nếu không, gã vẫn sẽ sống như một con chó, mặc cho người ta bắt nạt.
Vì vậy, cổ độc của Song Tử Cổ, gã nhất định phải có được.
. . .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT