An Tây Nguyệt chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén đến thấu xương của Nam Cung Nguyên Dập như vậy, lạnh lùng kiêu ngạo như một con báo tuyết hung dữ, khiến nàng cũng có chút rùng mình.
Vũ Văn Tĩnh thấy vậy, vội vàng tiến lên giảng hòa:
"Nam Cung Nguyên Dập, ngươi làm vậy sẽ dọa tiểu Nguyệt nhi đấy. Có vấn đề gì, chúng ta giải quyết xong chuyện trước mắt rồi hãy nói."
Vũ Văn Tĩnh và Nam Cung Nguyên Dập có quan hệ rất tốt, cũng biết chuyện của hắn.
An Tây Nguyệt không hề bị sự thay đổi đột ngột của Nam Cung Nguyên Dập dọa sợ, bởi vì nàng đã nắm được từ khóa trong lời nói của hắn. Ngoại tổ phụ không hề nói cho nàng biết đó là bộ lạc nào, vì chuyện đã qua hơn bốn mươi năm, ông cũng không muốn nhắc lại, nên không nói chi tiết. Nhưng Nam Cung Nguyên Dập lại biết, chứng tỏ hắn biết nhiều hơn nàng rất nhiều.
An Tây Nguyệt không muốn nói nhiều với hắn ở đây và lúc này, hai mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyên Dập, nhẹ giọng nói:
"Năm đó Lâm Uyển hạ độc mẫu thân ta, chúng ta đều không biết độc trong tay nàng ta từ đâu mà có. Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm manh mối, bây giờ ta nghĩ ta đã biết độc đó từ đâu ra rồi, hẳn là từ tay người Thiên Lang quốc rơi vào tay Lâm Uyển."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play