Hoàng thượng biết An Tây Nguyệt là người thông minh, khi tất cả mọi người đều hoảng sợ, nàng lại có thể vững như Thái Sơn.
"An Ngọc Tiêu cả đời nhút nhát, lại có thể sinh ra một đứa con gái không sợ trời không sợ đất."
Hoàng thượng đột nhiên nói, ý tứ trong lời không rõ ràng.
An Tây Nguyệt ngoan ngoãn đứng yên, không nói gì.
Hoàng đế đang khen nàng hay đang chê nàng? Có lẽ Hoàng thượng cho rằng An Ngọc Tiêu cũng giống như Lâm thừa tướng, cử một tiểu thư khuê các yếu đuối ra ngoài phát cháo để lấy lòng dân, dụng tâm là gì đây?
Cũng cùng một đạo lý, An Ngọc Tiêu cả đời coi như tầm thường, vì được giao điều tra vụ án tham ô của gia tộc Hứa thị mà lập công lớn, tâm tư có phải cũng trở nên phức tạp rồi không? An Tây Nguyệt hiểu Hoàng đế đang nghĩ gì, nên nàng cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
An Tây Nguyệt vốn cũng không mong nhận được lời khen ngợi của ai, chẳng qua là làm theo lương tâm. Nàng không dám nói mình lương thiện đến đâu, nhưng sống lại một đời, nàng nhất định sẽ sống theo kiểu có ơn báo ơn, có thù báo thù, sẽ không sống khúm núm để người khác bắt nạt như kiếp trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play