Lâm Tĩnh Nhàn liếc nhìn cây trâm gỗ, tim đập thót một cái, giận dữ trừng mắt nhìn Mã phu nhân, ghi hận bà ta trong lòng. Thấy sự ngu xuẩn của đám dân chúng vô tri, nàng càng thêm tức giận, thầm thề sẽ không bao giờ đặt chân đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Trong lòng Lâm Tĩnh Nhàn, chỉ có kinh đô phồn hoa mới xứng đáng là nơi nàng ở.
Thực ra, Tấn thành là một thành phố rất sầm uất của Đại Bắc triều, vì đây là một đầu mối giao thương quan trọng, các huyện thị qua lại thường xuyên. Nhưng tham quan quá nhiều, khiến người giàu thì giàu nứt đố đổ vách, người nghèo thì ăn không đủ no, mà người nghèo lại chỉ là những thường dân không quyền không thế.
Lâm Tĩnh Nhàn đã ra mặt giúp đỡ một lần, lúc này không thể không giúp Tứ hoàng tử giải vây, nếu không mục đích ra mặt lúc nãy của nàng sẽ trở nên vô ích. Nàng liền tao nhã, thong dong cúi người chào mọi người, dịu dàng nói:
"Xin các vị đừng tin lời đồn. Tứ hoàng tử là người chính trực, ta quen biết ngài từ nhỏ, biết rõ con người ngài. Tin rằng Tứ hoàng tử tuyệt đối không phải là người nông nổi. Hơn nữa, chỉ một cây trâm gỗ này cũng không thể nói lên điều gì."
Lâm Tĩnh Nhàn đã làm tròn bổn phận của một tiểu thư khuê các. Cái cúi người này đã hạ thấp thân phận của nàng, khiến những người xung quanh đều mỉm cười thiện ý. Vốn đã là một vị Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, bây giờ nàng càng tỏ ra dịu dàng, lương thiện.
Lâm Tĩnh Nhàn thấy phản ứng của mọi người liền biết mình đã thành công. Nhưng Mã phu nhân lại nói giọng đầy mỉa mai:
"Chính vì có một cây trâm gỗ mới khiến người ta phải suy diễn. Tai của bản phu nhân đây nghe rõ mồn một, chẳng lẽ các người đều điếc cả rồi sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play