An Tây Nguyệt nhìn Mai Tông Chính, trong mắt ông đầy vẻ lo lắng, tơ máu giăng kín, vừa nhìn đã biết là do lao lực quá độ, không được nghỉ ngơi.
An Tây Nguyệt muốn khuyên ông ngoại rằng việc bá tánh trúng cổ độc không phải lỗi của ông, không giải được độc cũng không phải trách nhiệm của ông. Nhưng lời đến bên miệng, nàng lại không dám nói ra. Nàng hiểu ông ngoại mình, cả đời si mê y thuật đến cuồng dại, xem sinh tử của bá tánh còn nặng hơn cả mạng sống của chính mình.
Trong xương tủy của Mai Tông Chính đều là vì thiên hạ thương sinh. Nếu nàng nói ra những lời không nên nói, liệu có làm tổn thương trái tim ông không? An Tây Nguyệt cắn môi, đành nuốt lại những lời muốn nói, chỉ có thể cố gắng hết sức giúp ông ngoại tìm ra cách giải quyết.
Nàng không quyền, không tiền, đến bây giờ mới nhận ra, dù nàng có bản lĩnh nhìn qua không quên, dù nàng tự nhận châm pháp của mình siêu phàm, nhưng giờ đây cũng chỉ có thể châm cứu giúp họ giảm bớt đau đớn, chứ không thể nào giúp họ thoát khỏi bệnh tật. Nàng không có cách nào giúp được những người dân vô tội này. Nhưng khi chứng kiến bao nhiêu người vô tội bị kẻ khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, một ngọn lửa giận cũng bùng lên trong lồng ngực An Tây Nguyệt. Kẻ nào lại đáng ghét đến mức hại những người dân bình thường này.
Tấn Thành nhờ có vị trí địa lý thuận lợi, giao thông bốn phương tám hướng, thương khách qua lại tấp nập, nên vẫn luôn phồn vinh, thịnh vượng. Hứa Uy có thể tham ô một khoản công quỹ lớn ở Tấn Thành mà vẫn đứng vững cũng không phải không có lý do.
Lần này Hứa Uy bị lật đổ và chịu tội một cách dễ dàng như vậy, có phải là quá thuận lợi không? Ít nhất là bề ngoài trông rất thuận lợi.
"Ngoại tổ phụ, người có biết Song Tử Cổ không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play