An Tây Nguyệt ôm lấy Khương Sương đẫm nước mắt. Nàng biết Khương Sương vẫn luôn muốn báo thù cho Khương nhũ mẫu, nhưng Lâm di nương vẫn chưa thể chết, ít nhất không thể để người ta nghĩ Lâm di nương chết trong tay nàng, vì nàng chưa đủ mạnh. Là do mình đã nghĩ quá nhiều, nàng không thể cứ sợ trước sợ sau mãi được. Nàng yêu mẹ nàng, Khương Sương cũng yêu mẹ mình, nàng nên cho Khương Sương cơ hội tự tay báo thù.
"Nguyên Bảo thế nào rồi, vết thương của hắn có nghiêm trọng không?"
Lúc An Tây Nguyệt bị bắt đi, Nguyên Bảo đã bị trọng thương, không biết tình hình ra sao. Tất cả những người này đều vì cứu nàng mà bị thương, mà mất mạng.
Bây giờ An Tây Nguyệt mới hiểu, nếu mình không có năng lực mà lại đi chọc vào những người không nên chọc, thì nên cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến một ngày, khi nàng có đủ năng lực, báo thù cũng không muộn. Bây giờ, việc nàng cần làm là bảo vệ những người quan tâm đến mình.
"Vẫn sốt cao không hạ, đã tìm đại phu đến xem, giờ đã uống thuốc và ngủ rồi."
Khương Sương vẫn luôn chăm sóc Nguyên Bảo, rồi lại nói: "Phu nhân đã được đưa đi rồi. Nô tỳ vốn muốn đi theo, nhưng người đến đón phu nhân nói thế tử đã dặn, thời điểm đặc biệt không thể để lộ hành tung của phu nhân, nếu không sẽ gây đại họa. Nô tỳ cảm thấy người đó nói rất nghiêm trọng, phu nhân liệu có xảy ra chuyện gì không?"
An Tây Nguyệt biết "gây đại họa" là có ý gì. Vũ Văn Tĩnh nói hắn và Nam Cung Nguyên Dập đã phát hiện một loại dịch bệnh nghi là cổ độc. Nếu thật sự là cổ độc, mà chuyện mẹ nàng bị trúng độc lọt đến tai Hoàng thượng, thì không ai có thể cứu được bà. Vẫn là Nam Cung Nguyên Dập suy nghĩ chu toàn, nàng lại nợ hắn một ân tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT