"Ô Vương Bát, điện hạ có biết đây là gì không?"
An Tây Nguyệt đột nhiên nhớ tới mấy chữ mà Lâm Uyển thường lẩm bẩm. Nếu là tên người thì không giống, nếu là một vật phẩm, tại sao sau khi điên loạn bà ta vẫn luôn nhắc đến? Bà ta mong Đại phu nhân chết, sao có thể nói cho An Tây Nguyệt biết thuốc giải? Hơn nữa, dù là thuốc giải, nàng cũng không biết "Ô Vương Bát" này là thứ gì.
Nam Cung Nguyên Dập lắc đầu, mày kiếm nhíu lại. Dù đã đi khắp nơi, hắn cũng chưa từng nghe nói về thứ này. Hắn nở một nụ cười quyến rũ, nửa đùa nửa thật:
"Vương bát đản thì bổn thế tử có nghe qua."
An Tây Nguyệt thực sự không thể tưởng tượng nổi, thế tử Dự Vương phủ tôn quý sao lại có bộ dạng này, thật uổng phí một vẻ ngoài tuấn tú. Chẳng trách người đời đều nói thế tử Dự Vương phủ chỉ biết trêu mèo dắt chó, lêu lổng khắp nơi, hóa ra những lời đồn này đều do cái miệng của hắn mà ra.
Nam Cung Nguyên Dập thấy An Tây Nguyệt bĩu môi với mình, rõ ràng là khinh thường, liền nói thêm:
"Cũng có thể người này họ Ô, tên là Vương Bát."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT