Mọi người đều lịch sự mỉm cười với Phạm Di. Nàng là thiên kim của Phạm Ngự Sử, thân phận cũng tôn quý phi phàm, không ngờ lại chẳng hề kiêu ngạo, ngược lại rất hoà nhã.
An Đình Duẫn mở to đôi mắt, ngẩng gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, cố gắng một lúc lâu mới lí nhí nói: "Di. . . tỷ tỷ." Tuy tốc độ nói rất chậm, nhưng giọng nói non nớt của cậu nghe rất êm tai.
Phương pháp này là do An Đình Hiên dạy cậu. Ngoài hai chữ "tỷ tỷ" có thể gọi trọn vẹn, những từ khác cậu đều phải nói từng chữ một, không hề lưu loát, thậm chí có thể cảm nhận được khiếm khuyết sâu sắc, nhưng cậu đã rất mãn nguyện rồi. Không còn ai mắng cậu là thiếu gia ngốc nữa.
Phạm Di cũng không ngốc, An Đình Duẫn vừa mở miệng nàng đã nhận ra cậu là một đứa trẻ không bình thường. Trong mắt nàng lập tức ánh lên một tia thương cảm, một đứa trẻ kháu khỉnh như vậy, thật quá đáng thương.
Phạm Di ngọt ngào cười với An Đình Duẫn, rồi lấy từ tay nha hoàn một chiếc đèn lồng hình con thỏ vừa thắng được lúc đoán đố đèn đưa cho cậu. Chiếc đèn thỏ được làm rất tinh xảo, đáng yêu. Nếu là một đứa trẻ bình thường, chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng An Đình Duẫn lại nhíu mày, không muốn nhận. Cậu không muốn mọi người coi mình là trẻ con, dù cậu thực sự chỉ là một đứa trẻ.
An Tây Nguyệt cười gượng, thay đệ đệ nhận lấy đèn lồng, rồi nói với Duẫn nhi:
"Phải nói cảm ơn chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play