Lâm Kỷ cố gắng tự nhủ, không được tức giận, không được mắc bẫy. Người đàn bà này rất xảo quyệt, hôm nay hắn đến đây là để bảo vệ An Tây Lâm, tuyệt đối không thể lại ngã ngựa trước mặt nàng ta.
Hắn hít một hơi thật sâu, nén giận. Hắn đã từng chứng kiến tài ăn nói của An Tây Nguyệt, nên cố gắng kìm nén, trầm giọng nói:
"Ngọc bội của bản công tử không cẩn thận làm mất, hóa ra là rơi ở phủ của cữu phụ."
An Ngọc Tiêu nghe Lâm Kỷ gọi một tiếng "cữu phụ", khóe miệng lại giật giật, không biết đáp lời ra sao.
An Tây Lâm lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói: "Biểu ca thật là đãng trí. Lúc huynh đến thăm mẹ, đã không cẩn thận làm rơi ở Lâm Lang Uyển. Vốn dĩ mẹ định trả lại cho huynh, nhưng huynh đi vội quá nên quên mất. . ."
Mọi người đều cảm thấy khó tin. Vừa rồi Tam tiểu thư còn tỏ ra kinh ngạc và tức giận, như thể không nhận ra đây là ngọc của ai. Nếu không phải trên miếng ngọc có khắc chữ "Lâm", chắc Tam tiểu thư định chối bay chối biến. Chỉ trong chốc lát, ả lại đột nhiên nhận ra, sự thay đổi này khiến người ta phải suy ngẫm.
Tam phu nhân cũng cảm thấy lời nói dối này không được cao tay cho lắm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ không sâu không cạn. Càng nói dối càng dễ lộ, càng cố giải thích lại càng giống như đang che giấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT