Ngô phu nhân thấy Vệ Minh Phượng nói năng nhẹ nhàng, lại luôn tươi cười, càng thêm xấu hổ. Ngày đầu tiên họ đã không thân thiện với nàng, không ngờ vị hôn thê của Mai tướng quân lại độ lượng đến vậy.
Vệ Minh Phượng lại thấy một đám phụ nữ đều đã xuống ruộng, liếc nhìn họ, ai nấy đều đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quả thực rất vất vả. May mà ruộng đã được Ngô phó tướng cho binh lính xới qua, nàng bèn nói:
"Để ta dạy các vị trồng trọt. Mọi người đừng hiểu lầm, không phải ta coi thường việc các tẩu giúp ta, mà là ta có cách để tăng sản lượng và rút ngắn thời gian thu hoạch. Nếu mảnh ruộng này bình thường cho một trăm cân gạo, ta có thể làm nó cho ra sáu trăm cân, tăng sản lượng mà không tăng sức lao động."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ:
"Cô nương này, thật biết khoác lác."
Vệ Minh Phượng biết không ai tin nàng, cũng có thể là vì cuộc sống giàu sang ở kinh đô, nàng chưa bao giờ phải làm những việc này.
Nàng luôn cảm thấy thời đại này nên giữ nguyên dáng vẻ vốn có của nó. Nàng kiếm tiền của người giàu một cách thẳng thắn, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Nhưng khi đến biên ải, nhìn thấy sự cằn cỗi nơi đây, nàng mới cảm nhận được rằng dân chúng thực sự sống rất khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT