Trong từ đường, bốn bề là những bức tường âm u. Giữa mùa đông giá rét, An Tây Lâm lạnh run cầm cập, dung nhan tuyệt sắc tái nhợt, đôi mắt thất thần, đôi môi anh đào cũng đã mất đi sắc hồng. Vệt nước mắt đã làm nhòe đi lớp trang điểm, trông nàng lúc này chẳng ra người, chẳng ra ma.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, để lộ ánh nến leo lét bên trong và bóng dáng An Tây Lâm đang co quắp trên mặt đất, tạo nên một cảm giác âm u, rùng rợn.
Đêm càng lúc càng lạnh, cái lạnh thấu đến tận tim gan.
An Tây Lâm xụi lơ ngồi dưới đất, dáng vẻ thảm hại, chiếc váy lụa màu hồng mai cũng đã nhàu nát. Vẻ diễm lệ, yếu đuối ngày nào đã không còn, chỉ mới bị nhốt ở đây hai canh giờ mà tâm trí nàng đã bị bào mòn.
Thấy An Tây Nguyệt không nhanh không chậm bước vào, đôi mắt An Tây Lâm tóe lên tia hung quang như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng gầm lên: "An Tây Nguyệt, ngươi quả là mưu kế thâm sâu, đã lừa ta xoay như chong chóng. Ha ha, bây giờ ngươi đã thành công rồi, ngươi có thể thỏa sức khoe khoang thành tựu của mình với ta. Nhưng đừng quên, ta vẫn là Tam tiểu thư của Hầu phủ. Mượn lời của ngươi, chúng ta đều mang họ An, cùng một dòng máu. Ha ha, An Tây Nguyệt, ngươi không giết được ta đâu. . ."
An Tây Lâm cố tình chọc giận An Tây Nguyệt, tưởng rằng nàng sẽ ra tay với mình. Nàng không muốn chết nhanh như vậy.
An Tây Nguyệt nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, cười nhạt, thần sắc không chút gợn sóng, lạnh lùng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play