Ngay sau đó, đôi mắt sắc bén của Nam Cung Hạo lạnh lùng nhìn xuống An Tây Nguyệt, không một tia tình cảm. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ bạc bẽo và tuyệt tình: "Tiện nhân, ngươi hại chết Nhu nhi của trẫm, hại chết hoàng tử của trẫm, giờ lại còn muốn hãm hại Lâm nhi, nàng là muội muội ruột của ngươi!"

"Bổn cung không có, Hoàng thượng đừng nghe lời gièm pha mà vu hãm thần thiếp."

An Tây Nguyệt nhìn Nam Cung Hạo như một kẻ xa lạ. Nàng chưa từng thấy một nam nhân nào lạnh lùng, vô tình đến thế, vừa đến đã không hỏi han một lời, chỉ thẳng vào mặt nàng mà chửi rủa.

Trái tim An Tây Nguyệt tức thì lạnh buốt đến tận xương tuỷ. Nàng đã từng nghĩ sự xuất hiện của Nam Cung Hạo là hy vọng, nào ngờ hắn lại nhẫn tâm đạp đổ hy vọng đó xuống vực sâu.

Ánh mắt Nam Cung Hạo lạnh lẽo vô tình, từng lời nói sắc như dao. Khoác trên mình bộ long bào thêu kim tuyến, hắn cao ngạo tựa thần linh, gương mặt tuấn lãng không còn nửa phần xót thương:

"Lâm nhi đã mang cốt nhục của trẫm được hai tháng. Ngươi vừa biết tin đã muốn đoạt mạng nàng. Ngươi độc ác và đố kỵ đến thế, trẫm lẽ ra nên trừ khử ngươi, ả độc phụ này, từ sớm mới phải."

"An Tây Lâm có thai?"

An Tây Nguyệt không thể tin nổi, đôi mắt trong veo của nàng hằn lên tia giận dữ:

"Ả ta chưa từng nhập cung, cũng chưa được sắc phong, sao có thể mang cốt nhục của Hoàng thượng?"

An Tây Nguyệt bỗng nhận ra, tất cả những gì đã qua chỉ là ảo ảnh, những lời thề non hẹn biển đều là giả dối để lừa gạt nàng. Sao Nam Cung Hạo có thể tuyệt tình đến vậy?

Đột nhiên, An Tây Lâm với dáng vẻ yêu kiều đáng thương quỳ xuống trước mặt An Tây Nguyệt, khoé mắt lưng tròng những giọt lệ trong suốt. Đôi tay trắng ngần đặt lên bụng dưới, gương mặt tỏ vẻ hối hận và vô tội, giọng nói thê lương mềm mại như muốn câu đi hồn phách người khác:

"Muội muội tự biết đã phạm phải sai lầm lớn, chỉ vì tình không tự chủ. Muội muội nguyện để tỷ tỷ trừng phạt, dù có lấy mạng muội muội cũng cam lòng. Chỉ cầu tỷ tỷ nguôi giận, tất cả đều là lỗi của muội muội, xin tỷ tỷ đừng trách Hoàng thượng."

Trách cứ ư? Ai dám trách cứ Hoàng thượng? An Tây Lâm đổ thêm dầu vào lửa, khiến Nam Cung Hạo càng thêm căm hận An Tây Nguyệt.

Nam Cung Hạo nhìn An Tây Lâm với ánh mắt đầy thương yêu và trìu mến, giọng nói ấm áp an ủi:

"Lâm nhi, giờ ngươi đã là mẫu nghi thiên hạ, không cần phải hạ mình trước ả độc phụ này."

"An Tây Lâm, bổn cung không ngờ ngươi lại tâm cơ đến thế, hại chết Nhu phi rồi còn vu oan cho bổn cung."

An Tây Nguyệt suýt nữa đã tin vào tài diễn xuất của An Tây Lâm. Nếu không biết sự thật, có lẽ nàng đã tin rằng hai người họ là tỷ muội tình thâm.

Giờ đây, nàng trăm miệng cũng không thể biện bạch. Nam Cung Hạo thà tin An Tây Lâm chứ không tin người vợ kết tóc của mình.

Chẳng thèm nghe nàng giải thích một lời, Nam Cung Hạo đã hung hăng tung một cước vào bụng nàng:

"Trẫm sẽ lấy con của ngươi chôn cùng Nhu nhi! Lâm nhi đối tốt với ngươi như vậy, mà ngươi còn định vu hãm nàng. Đến giờ ngươi vẫn nói cái chết của Nhu phi không liên quan đến ngươi, tất cả đều do Lâm nhi gây ra sao, đồ độc phụ!"

An Tây Nguyệt đau đến mức không đứng thẳng dậy nổi. Trong khoảnh khắc, máu tươi từ hạ thân nàng tuôn ra xối xả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play