Vệ Minh Phượng ngây ngô cười:
"Họ ở rất xa, con không thể gặp được họ."
"Thật đáng thương, không còn cha mẹ, thảo nào con bị họ làm hỏng hoa đăng lại tức giận như vậy. Haiz, thời buổi loạn lạc, Hoàng thượng ngày nào cũng chinh chiến, chẳng được lúc nào yên ổn."
Đây là lần đầu tiên Vệ Minh Phượng nghe thấy dân chúng oán thán Hoàng thượng. Họ sống ở kinh đô, được bảo vệ rất tốt, chỉ biết Hoàng thượng trọng võ khinh văn, thích đánh trận, mà không biết rằng nếu không có chiến tranh, cuộc sống an nhàn của họ sẽ không còn tồn tại.
Lúc này, Mộ Phi Phi cũng được cứu lên bờ. Mặt nàng ta đã tái xanh, môi tím ngắt, lạnh đến toàn thân run rẩy, nằm sõng soài trên đất như một đống bùn nhão.
Chính nàng ta vì muốn làm đẹp mà cố tình mặc váy sa, nhưng váy sa vừa dính nước liền bết lại như rau muối.
"Cho. . . cho bổn tiểu thư đánh chết nó. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT