"Còn về việc xin khoan hồng cho Lục hoàng tử, phụ thân chỉ cần kéo theo Đại hoàng tử, để Đại hoàng tử tỏ rõ thái độ rằng ngài ấy không nỡ điều tra ra kẻ tham ô lại chính là huynh đệ ruột thịt của mình, nên mới chần chừ chưa báo, thậm chí còn chuẩn bị tự mình bù vào khoản thiếu hụt của Lục hoàng tử để vẹn toàn tình huynh đệ. Dĩnh Quý phi nếu muốn bảo toàn cho mình và Lục hoàng tử, nhất định sẽ tự mình thoát ly khỏi gia tộc Hứa thị. Về điểm này, Dĩnh Quý phi rất thông minh, bà ta sẽ tự mình mưu tính cho Lục hoàng tử."
An Tây Nguyệt biết, việc tố cáo Lục hoàng tử đã có người làm thay, họ chỉ cần xin khoan hồng cho hắn là được.
An Tây Nguyệt nhớ lại kiếp trước, chỉ có Lục hoàng tử bị giáng chức, còn Dĩnh Quý phi tuy bị Hoàng thượng lạnh nhạt một thời gian nhưng không bị phế truất ngôi vị Quý phi, điều đó có nghĩa là bà ta đã hoàn toàn từ bỏ mẫu tộc.
An Ngọc Tiêu nhìn chằm chằm An Tây Nguyệt, ông hoàn toàn không ngờ con gái mình lại có thể nói ra những lời này. Quan trọng hơn, ngay cả chính ông cũng tự thấy hổ thẹn không bằng. Con gái cả có được khí chất kiên định này, trong khi ông làm việc lại không quyết đoán, luôn do dự, sợ sệt. Vì vậy, cả đời ông đều rất cẩn trọng, có thể ngồi lên vị trí An Bình Hầu cũng hoàn toàn là nhờ công lao của cha ông năm xưa.
"Nói như vậy, vi phụ còn phải soạn thêm một bản tấu chương xin nhận tội nữa." An Ngọc Tiêu dường như đã hiểu ra, chợt nói.
"Phụ thân không chỉ phải xin nhận tội, mà sáng mai lên triều còn phải cởi mũ quan, mặc thường phục vào điện, dùng lời lẽ thành khẩn chủ động xin Hoàng thượng giáng cấp bãi quan, trừng phạt tội thất trách."
Giọng An Tây Nguyệt trong trẻo, nàng khẽ cười, giống như một quân sư đang bày mưu tính kế, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT