Có lẽ An Tây Lâm lại đang đứng ở đâu đó xem trò cười của nàng, đợi họ bắt nạt nàng đủ thảm rồi, nàng ta mới ra mặt giải vây, đóng vai người tốt, sau đó lại giả nhân giả nghĩa xin lỗi mọi người, nói rằng người chị cả này của nàng ta không hiểu quy củ ra sao, dùng sự lương thiện của mình để làm nổi bật sự độc ác của người chị cả này.
Kiếp này, An Tây Nguyệt sao có thể cho nàng ta cơ hội.
Trong mắt An Tây Nguyệt không có nửa phần tức giận, tựa như người vừa rồi lời lẽ gay gắt không phải là nàng. Trên mặt nàng nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Nhàn, châm chọc nói:
"Lâm đại tiểu thư, bổn tiểu thư không có thời gian và kiên nhẫn để tranh giành tình cảm với ngươi. Ngươi yêu hoàng tử cũng được, thích thế tử cũng chẳng sao, đều không liên quan đến bổn tiểu thư. Nhưng bổn tiểu thư lại thấy có chút thương hại ngươi, mang một tấm da mỹ nhân mà lại thành tay sai cho kẻ khác, thật nực cười. Ngươi tưởng ngươi đánh bại ta thì Nam Cung Nguyên Dập sẽ thích ngươi sao? Ngươi có nhắm nhầm đối tượng không vậy? Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau, đạo lý này ngươi có hiểu không?"
Lâm Tĩnh Nhàn bị An Tây Nguyệt nói cho mặt lúc xanh lúc đỏ, sắc mặt biến đổi liên tục, tức đến không nói nên lời. Chưa từng có ai dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng giận dữ nói: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ý gì ư, tự mình từ từ mà ngẫm. Nói rõ quá thì trò chơi này còn gì vui nữa."
Khóe môi An Tây Nguyệt nhếch lên một nụ cười đầy tự tin, vẻ mặt bình thản. An Tây Lâm có thể vu oan cho nàng, thì nàng cũng có thể vu oan lại:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT