Thím Ngưu vốn cũng rất sợ người ngoài. Họ chạy nạn đến đây cũng là để tránh tuyết tai. Bà nói:
"Tôi thấy họ không giống người xấu, không giống đám người kia. Cứ để họ vào ở một đêm đi. Thành Chương Châu đâu đâu cũng là người chạy nạn, hơn nữa vừa rồi họ còn cho bọn trẻ ăn bánh nữa."
Thím Ngưu lại nhìn An Đình Tuấn, thấy cậu bé chắc chỉ lớn hơn con mình một chút, lại còn có hai ông bà lão, chắc cũng đã sáu bảy mươi tuổi.
A Sơn liếc nhìn sắc trời, nghĩ rằng nếu bây giờ đến thành Dư Châu thì trời cũng đã tối, mà dù có đến nơi cũng chưa chắc đã được vào. A Sơn nghi ngờ hỏi:
"Các người thật sự là thương nhân bán thuốc, chứ không phải. . ."
Mai Tông Chính có vẻ mặt hiền lành, cũng nói:
"Lão phu là một đại phu, đây là cháu ngoại gái và cháu rể của lão phu. Chúng tôi cũng đều là dân thường. Trên xe có một ít lương thực và dược liệu, nếu không tin cậu có thể qua xem thử."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT