Lâm di nương quan sát An Tây Nguyệt, thấy đôi mắt tinh anh của nàng không có gì khác thường, liền mỉm cười hiền từ:
"Di nương cũng chỉ vì lo cho Đại tiểu thư. Lũ nô bộc hạ tiện này suýt nữa đã hại mạng Đại tiểu thư, di nương quyết không tha cho chúng."
Nếu là kiếp trước, An Tây Nguyệt không biết Lâm di nương diễn kịch giỏi đến vậy, chắc chắn sẽ ngây thơ tin vào lời ngon tiếng ngọt của bà ta, thật sự nghĩ rằng bà ta đang lo cho mình.
"Nguyệt nhi rơi xuống nước, chính nhũ mẫu đã nhảy xuống ao cứu con lên. Nhũ mẫu đã cứu mạng con. Ny Tử là con gái của nhũ mẫu, An Bình Hầu phủ chúng ta lẽ ra phải đối xử tốt với cô ấy. Cớ sao lại đánh người ta mình đầy thương tích rồi nhốt trong nhà củi?"
An Tây Nguyệt nói rành rọt, từng lời sắc bén, không cho Lâm di nương một kẽ hở để biện bạch.
Đột nhiên, Ngô ma ma trợn mắt, không biết điều, vẫn tưởng Đại tiểu thư là con thỏ trắng ngây thơ ngày nào, chỉ vào An Ny Tử mà chửi ầm lên:
"Con tiện tỳ này, mồm mép lanh lợi, không chịu nghe lời, ỷ mình là người của Đại tiểu thư mà dám hỗn láo với Lâm di nương. Lũ tiện nô này đáng lẽ phải bị đánh chết từ lâu rồi mới phải, phỉ phui, con tiện nhân."
Ngô ma ma nhân lúc An Tây Nguyệt đến nhà củi đã chạy đi báo tin cho Lâm di nương. Bị Đại tiểu thư hắt cả chậu nước lạnh, bà ta ghi hận trong lòng.
Lời nói này ngụ ý rằng, dù trong phủ có Đại phu nhân, nhưng Lâm di nương mới là người thực sự nắm quyền.
An Tây Nguyệt thầm nghĩ, kiếp trước mình ngu ngốc đến mức nào mà ngay cả thủ đoạn nhỏ nhặt này cũng không nhận ra.
Vốn dĩ, Lâm di nương đã định xử lý hết những người hầu trung thành bên cạnh Đại tiểu thư. Một Khương ma ma đã chết, bây giờ bà ta không tin mình không trị được một nha đầu mười bốn, mười lăm tuổi.
Ngô ma ma không hề tỏ ra tôn trọng An Tây Nguyệt, đôi mắt lộ vẻ hung tợn. Lúc này, bà ta vừa vặn có cơ hội nịnh bợ Lâm di nương.
"Ngô ma ma ngang ngược như vậy, chẳng lẽ là cậy có Lâm di nương chống lưng?"
Trong mắt An Tây Nguyệt loé lên một tia hàn quang, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, thẳng thắn nói:
"Di nương ba năm qua quản lý Hầu phủ quả thực vất vả. Hay là để Nguyệt nhi bẩm báo với phụ thân và tổ mẫu, rằng di nương vất vả, không có thời gian dạy dỗ gia nô, chi bằng giao lại chìa khoá cho mẫu thân con."
"Hỗn xược, còn không mau xin lỗi Đại tiểu thư."
Lâm di nương lạnh lùng liếc Ngô ma ma. Bà ta quan sát An Tây Nguyệt, hôm nay Đại tiểu thư có vẻ khác xưa, lời nói cũng sắc bén, cay nghiệt hơn.
Lập tức, Ngô ma ma thuận theo lời Lâm di nương, liên tục dập đầu nhận tội:
"Đại tiểu thư hiểu lầm ý của nô tỳ rồi, thật là oan uổng quá. Lâm di nương hết lòng lo cho Hầu phủ, nô tỳ không dám bất kính với Đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư đừng giận, chỉ là một con hầu thôi. Mai mốt, di nương sẽ chọn mười, tám đứa tốt hơn gửi đến cho Đại tiểu thư. Mẹ của An Ny Tử chết trong Hầu phủ, e rằng nó ở lại trong phủ sẽ sinh lòng oán hận, gây bất lợi cho Đại tiểu thư."
Lâm di nương dù kinh ngạc, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hiền lành, dễ mến, ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu, gương mặt xinh đẹp rạng ngời, khoé môi nở nụ cười dịu dàng, ra vẻ mọi chuyện đều vì An Tây Nguyệt mà suy tính, thật sự còn thân thiết hơn cả mẹ ruột của nàng.
An Tây Nguyệt nhìn thẳng vào Lâm di nương, kiếp trước, nàng đã quá quen với bộ dạng này của bà ta. Kiếp này, nếu nàng còn ngu ngốc như vậy, ông trời thật sự nên đày nàng xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Cảm ơn ý tốt của Lâm di nương, nhưng những nha hoàn khác, Nguyệt nhi không dám dùng."
Đôi mắt trong veo của An Tây Nguyệt nhìn chằm chằm vào từng tấc da thịt trên mặt Lâm di nương, như muốn nhìn thấu một lỗ hổng.