Mọi người đều không hiểu ý của An Tây Nguyệt, ai nấy đều chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Lúc này, ngay cả các công tử thế gia ở hàng ghế nam đang cảm thấy buồn chán cũng tỏ ra hứng thú. An đại tiểu thư hôm nay thật sự đã khiến họ mở rộng tầm mắt.
Nam Cung Hạo liếc nhìn An Tây Nguyệt, trên mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ lạnh lùng với đôi mắt ôn nhuận như ngọc, một mình uống cạn ly rượu.
Hôm nay hắn dường như đã uống hơi nhiều. Một nữ nhân được nuôi dưỡng trong khuê các, nàng ta có thể có cách gì hay chứ.
Những yến tiệc như thế này hắn đã tham gia không dưới trăm lần, chẳng qua cũng chỉ là đàn hát, nhảy múa, làm thơ, vẽ tranh, còn có thể làm gì nữa? Dựa vào một tay chữ đẹp của nàng, có thể nghĩ ra cách gì hay ho sao? Lúc này, trong mắt Nam Cung Hạo tràn đầy vẻ khinh thường, nhưng khoé môi vẫn nở một nụ cười cao thâm khó đoán.
Nam Cung Nguyên Dập nhận ra sự miệt thị trong mắt Nam Cung Hạo. Rõ ràng là một viên ngọc trai lại bị che lấp bởi bụi bẩn, thật đáng tiếc! Nam Cung Nguyên Dập đột nhiên không rõ lý do mà nhếch mép cười. Nụ cười ấy ấm áp như gió xuân, đôi mắt ấy rạng rỡ như sóng xuân. Chỉ một hành động tuỳ tiện của hắn cũng có thể làm cho cả khu vườn xuân sắc trở nên ảm đạm. Hắn biết An Tây Nguyệt chắc chắn sẽ có cách gì đó kỳ diệu. Nàng luôn có khả năng khiến hắn muốn khám phá, tìm tòi không ngừng, thậm chí luôn thu hút ánh mắt của hắn.
Ngay sau đó, An Tây Nguyệt thần sắc bình tĩnh, không vội không chậm, cất cao giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT