Thính lực của An Tây Nguyệt khá tốt, nàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên thấy trên xà nhà của một gian sương phòng có một con rắn nhỏ đang lè lưỡi.
An Tây Nguyệt giật mình, trong lòng lạnh toát. Sống ở một nơi như thế này, chẳng trách đám nha hoàn tiểu tư trong Lâm phủ ngày nào cũng căng thẳng như dây đàn. An Tây Nguyệt lấy hết can đảm, mỉm cười với con rắn nhỏ, thân thiện chào một tiếng. Nàng nhớ Thiên Nhai rất thích thổi sáo cho chúng nghe.
Thế là, An Tây Nguyệt tiện tay hái một chiếc lá, đặt lên môi khẽ thổi.
Khi đó, Thiên Nhai đã thổi chính khúc nhạc này.
Nàng phải cảm ơn ngoại tổ của Thiên Nhai, ở cùng ông một thời gian mà đã học được tài lẻ này.
Trong nháy mắt, con rắn nhỏ trên xà nhà trở nên vô cùng kích động. An Tây Nguyệt sợ kinh động đến người khác, liền ngừng thổi lá.
Tiếng bước chân vọng lại từ góc rẽ, nàng liền đẩy cửa một gian sương phòng bước vào. Đây chỉ là một gian phòng bình thường, sau tấm bình phong là một chiếc giường đơn sơ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play