Chỉ thấy An Tây Nguyệt vận một bộ la quần màu hồng phấn, khoác ngoài chiếc áo choàng trắng muốt. Trông nàng đoan trang, khí chất thoát tục, dung mạo tuyệt sắc tựa tiên nữ giáng trần, đôi mắt trong veo tựa suối nguồn, thần thái điềm nhiên, khiến ai nấy đều ngẩn ngơ.
Vương Viễn cũng ngây người nhìn theo, không ngờ trong Hầu phủ toàn là mỹ nhân. An Ngọc Tiêu thấy bộ dạng háo sắc của Vương Viễn thì lửa giận bốc lên, sát khí trong mắt loé hiện. Dám có ý đồ với nữ nhi của hắn, một tên lãng tử mà dám giương oai ở Hầu phủ, hắn liền trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, lạnh giọng hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lúc này, An Tây Lâm cũng không hiểu nổi. Chẳng phải An Tây Nguyệt nên hãm hại nàng tư thông với đàn ông sao? Như vậy nàng ta mới đắc ý chứ? Chẳng phải nên hung hăng chèn ép nàng mới đúng sao?
An Tây Nguyệt nhẹ nhàng cúi người. Nàng đâu có ngốc như vậy. Tổ mẫu nói không sai, các nàng chung một người cha, một người vinh thì cả nhà cùng vinh, một người nhục thì cả nhà cùng nhục. Nếu nàng hãm hại muội muội ruột thịt ngay trước mặt An Ngọc Tiêu, không chỉ phụ thân nàng mất mặt, thanh danh An Tây Lâm bị hủy, mà chính nàng, với tư cách là tỷ tỷ, cũng chẳng được lợi lộc gì. Nàng trầm giọng nói: "Thưa phụ thân, nữ nhi đã tự mình hỏi mấy nô bộc này, họ đều là người làm ở các sân viện. Vừa hỏi mới biết, vị công tử này vốn đến đây để hẹn hò với Diễm muội muội."
An Tây Diễm vừa nghe, mặt đã đỏ bừng vì tức giận. Vốn đầu óc đã không đủ dùng, nàng ta phẫn nộ xông lên mắng:
"Ngươi nói bậy! An Tây Nguyệt, tại sao ngươi lại hãm hại ta? Ta không có!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT