Kiếp này, nàng tỉnh lại sớm hơn, mới biết được bí mật động trời này. Thì ra An Ny Tử, người bạn thời thơ ấu của nàng, lại bị bán đến nơi dơ bẩn đó.

Nói rồi, An Tây Nguyệt một mình bước xuống giường. Dù người đang nóng ran và không có nhiều sức lực, nàng vẫn ung dung bưng chậu nước đá lạnh buốt bên giường, hắt thẳng vào người Ngô ma ma.

"Soạt!"

Trong đêm đông lạnh giá, một chậu nước đá bất ngờ dội lên người Ngô ma ma, khiến bà ta ướt sũng từ đầu đến chân, trông vô cùng thảm hại.

Ngô ma ma hét lên một tiếng kinh hoàng, lăn từ trên giường mềm xuống, trợn mắt nhìn An Tây Nguyệt, bắt đầu giở thói ăn vạ:

"Đại tiểu thư, tại sao người lại vô cớ hắt nước vào tôi? Tôi đã làm gì người?"

Trong mắt An Tây Nguyệt loé lên một tia hàn quang. Nàng đứng thẳng đầy kiêu hãnh, tung một cước vào đầu gối Ngô ma ma, rồi lạnh lùng đứng trước mặt bà ta, đôi mắt băng giá khiến người khác phải run sợ, giọng nói sắc lẻm:

"Chủ tử hỏi gì, ngươi đáp nấy."

Phùng ma ma sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội quỳ xuống. Bà chưa bao giờ thấy Đại tiểu thư có khí thế như vậy, run rẩy đáp:

"An Ny Tử bị nhốt trong nhà củi ở Tây viện."

Phùng ma ma vốn nhát gan, không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng chưa từng hại ai, chỉ sống bằng lương tâm. Nhưng hôm nay, bà thấy Đại tiểu thư có vẻ khác lạ, đặc biệt là đôi mắt lạnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Ngô ma ma thầm oán hận trong lòng, nhưng cũng không sợ An Tây Nguyệt, lẩm bẩm chửi rủa: "Con tiện tỳ đó không sống nổi đâu, Đại tiểu thư hỏi cũng vô ích."

"Phùng ma ma, thay đồ cho ta."

An Tây Nguyệt lúc này chỉ mặc một bộ trung y màu trắng. Nàng là đích trưởng nữ của Hầu phủ, đã được sống lại một đời, nàng phải đường đường chính chính, đàng hoàng đưa người trở về. Đây là món nợ nàng nợ Khương nhũ mẫu và An Ny Tử.

"Đại tiểu thư, người vẫn còn sốt, không thể ra ngoài được. Bên ngoài trời đông giá rét, nếu bị gió lạnh thổi vào, e là bệnh sẽ không khỏi."

An Tây Nguyệt lạnh lùng liếc Phùng ma ma một cái, ánh mắt không cho phép ai trái lời, khiến Phùng ma ma lập tức im bặt. Một lát sau, An Tây Nguyệt mặc một bộ váy áo màu trắng trang nhã, khoác ngoài một chiếc áo choàng liền mũ màu màu hồng cánh sen. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng liền ra ngoài. Dù người vẫn còn sốt, lúc ra cửa, Phùng ma ma tốt bụng đưa cho nàng một cốc nước nóng, ý bảo nàng làm ấm bụng.

An Tây Nguyệt ghi nhớ trong lòng, nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch.

An Tây Nguyệt vừa bước ra khỏi sân, Ngô ma ma đã vội vã đi về một hướng khác.

Đến nhà củi ở Tây viện, một tia sáng yếu ớt lọt ra ngoài, xen lẫn tiếng khóc nức nở và tiếng chửi rủa.

"Di nương đã dặn, phải cho nó nếm đủ mùi đau khổ rồi mới bán đi."

Giọng một bà lão khác vang lên. . .

"Đừng làm hỏng mặt nó, bán đi còn kiếm được mấy đồng. Dám hỗn láo với Lâm di nương, còn có đường sống sao?"

"Ta nguyền rủa các ngươi không được chết yên lành, Lâm di nương sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. . ."

"Con tiện tỳ, còn dám chửi người."

An Tây Nguyệt trợn tròn mắt, thầm kêu không ổn, An Ny Tử đang bị tra tấn. Không kịp suy nghĩ nhiều, sát khí lạnh lẽo toát ra từ người nàng, đâu còn giống một cô gái mười lăm tuổi, mà rõ ràng là Tu La từ địa ngục. Nàng tung một cước đá văng cửa nhà củi.

Ngay lập tức, cảnh tượng đập vào mắt là mấy bà lão mặt mày âm hiểm đang dùng kim châm vào người An Ny Tử.

Thân hình gầy yếu của An Ny Tử co quắp vì đau đớn, miệng vẫn lẩm bẩm: "Lâm di nương không được chết yên lành. . ."

An Tây Nguyệt tức giận bừng bừng, tung một cước vào eo bà lão đang định châm kim vào đầu ngón tay An Ny Tử. Ngay sau đó, cây kim bạc sắc nhọn cắm thẳng vào mặt một bà lão khác bên cạnh.

Hai bà lão đồng thời hét lên. Bà lão bị đá lăn một vòng trên đất, mặt nóng rát. Bà ta không thấy rõ ai đã đá mình, liền chửi ầm lên:

"Ái chà, đứa nào chán sống dám đá lão nương."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play