Tát Tiểu Mô bước ra khỏi khung cảnh ảo với vẻ ngẩn ngơ như vừa mất đi điều gì, lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy hai đầu gối, co người lại.
Lúc cậu và Khắc Tế chia tay rõ ràng là giữa mùa hè.
Vậy mà Khắc Tế lại viết: mùa hè đã kết thúc rồi.
Cảm giác như cả trái tim bị làn nước biển lạnh lẽo thấm ướt, cảm giác bị bỏ rơi, không còn cảm nhận được chút hơi ấm nào nữa—dù Tát Tiểu Mô không phải người trực tiếp trải qua, nhưng vẫn thấy đau lòng khôn xiết.
Từ sau khi học lớp ba tiểu học, Tát Tiểu Mô thường mơ thấy mình mất trọng lực, trôi nổi giữa một vùng tăm tối, tiếng trẻ con ồn ào chói tai thoắt ẩn thoắt hiện, cậu tránh né chúng, chạy sâu hơn vào bên trong. Khi chạm đến ranh giới giấc mơ, cậu run rẩy nhìn xuống vách núi, thì bất ngờ từ phía sau vươn ra một đôi tay, vững vàng kéo cậu trở lại vùng sáng.
Mỗi lần cậu quay đầu định nhìn xem là ai đã cứu mình, ý thức liền trở lại, cậu thở dốc tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Cảm giác trong mơ vô cùng chân thật, gió lạnh buốt thổi trên mặt, phía dưới là vực sâu không đáy, chỉ cần sảy chân rơi xuống, sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT