Xem tên đoán nội dung, "Cùng Nhau Đi Phượt Đi" là một chương trình du lịch thực tế. Nó khéo léo lợi dụng tâm lý khán giả thích xem người nổi tiếng vất vả, chuyên đưa sao vào rừng sâu núi thẳm hoặc những vùng đất đắt đỏ, cấp ngân sách du lịch cực thấp, rồi ghi hình toàn bộ hành trình họ vật lộn, cãi vã, giằng xé nhau trong chuyến đi.
Khi lên kế hoạch, Mạch Mang TV đã định biến nó thành "kỳ hạm" của dòng tổng nghệ. Mùa đầu mời toàn khách mời đình đám hoặc có đề tài gây sốt, kết hợp chiến dịch truyền thông rầm rộ, vừa lên sóng đã chiếm ngôi đầu bảng đề tài tổng nghệ năm đó.
Đến năm thứ tư, độ hot giảm dần, nên ê-kíp không hiểu bằng cách nào thuyết phục được Noah, đưa Bạch Dạ - vị "đại thần" này - vào danh sách tham gia.
Trong nguyên tác nói rằng Bạch Dạ tham gia vì mối quan hệ cá nhân với nhà sản xuất, nhưng hôm qua khi phỏng vấn, Kỷ Tinh Thần thấy rõ anh ta và ê-kíp hoàn toàn xa lạ.
Tóm lại, tất cả chỉ là màn kịch.
Tuần sau phải xa nhà lâu, trong bữa sáng, Kỷ Tinh Thần kể chuyện tham gia show tổng nghệ cho gia đình.
"Cái show du lịch nghèo kiết xác đó á?" Kỷ Vũ Tễ đặt chén trà xuống, "Chị tưởng em đăng ký cho vui, không ngờ thật sự muốn đi?"
Kỷ Tinh Thần: "dạ, thật."
"Show đó chị xem rồi, khổ lắm," Kỷ Vũ Tễ lo lắng, "Em thể chất yếu, chịu nổi không? Để chị dẫn em đi siêu thị mua đồ mang theo."
Nói là làm, ăn sáng xong Kỷ Vũ Tễ lôi Kỷ Tinh Thần ra khỏi nhà. Vừa bước vào gara ngầm, hai chiếc siêu xe song song đỗ khiến Kỷ Tinh Thần suýt choáng váng.
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc, một chiếc Koenigsegg màu xám. Kỷ Vũ Tễ vỗ vai cậu: "Trước giờ em toàn lừa chị đi xe bus. Đây là hai chiếc của em, hôm nay chọn một chiếc đi."
Cô nói mà mắt chớp chớp, như có chút hồi hộp. Kỷ Tinh Thần chỉ vào chiếc Rolls-Royce trầm lắng hơn.
Khóe miệng cô hơi trễ xuống.
Kỷ Tinh Thần vội cứu vãn: "Chiếc này biển song hào, hôm nay hạn hào nên đi chiếc kia biển đơn."
"Chị thắng rồi!" Kỷ Vũ Tễ reo lên trong WeChat, "Đại ca, Tinh Tinh thích chiếc của em hơn! Em thắng cuộc rồi!"
Kỷ Tinh Thần: "......"
"À phải, Tinh Tinh quên rồi à? Nhà mình không cần tuân thủ lệnh hạn hào." Kỷ Vũ Tễ cười khúc khích, "Đi thôi!"
.
Nhà họ Kỷ thật sự chẳng cần để ý lệnh hạn hào. Ngay cả khi kẹt xe, Kỷ Vũ Tễ vẫn bảo tài xế: "Lão Trương, gọi cho cảnh sát giao thông mở đường đi."
"Không cần," Kỷ Tinh Thần nhìn dòng xe phía trước, "Chỉ mười phút nữa là thông."
"Hiếm khi em chịu đi cùng chị, chị muốn chiều em chút mà."
"... Đừng làm phiền cảnh sát," Kỷ Tinh Thần nhìn vẻ mặt mong đợi của chị gái, đành nói, "Hôm nay em không đi công ty, sẽ ở bên chị cả ngày."
"Yea!!!" Kỷ Vũ Tễ vui mừng khôn xiết, lập tức lên kế hoạch cho cả ngày.
Điểm dừng đầu tiên là cửa hàng quần áo cao cấp. Vừa bước vào cô đã gọi: "Mang hết đồ mới nhất cho em trai tôi xem!"
Chủ cửa hàng từ kho ổn nhiệt, kéo ra hai giá treo dài tới 3 mét đầy quần áo.
Điểm dừng thứ hai là salon cao cấp. Vừa bước vào, bốn nữ tiếp viên và bốn bảo tiêu đã đón chào. Kỷ Vũ Tễ đưa ra thẻ thành viên khiến cả đội ngũ nhân viên đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.
Kỷ Tinh Thần ngơ ngác không hiểu, Kỷ Vũ Tễ giải thích: “Salon này theo chế độ thành viên, cả thành phố H chỉ phát hành 200 thẻ. Tiêu chuẩn xét duyệt cực kỳ khắt khe, chỉ dành cho giới thượng lưu và nhân vật công chúng đạt nhất định cấp bậc - ví dụ như Bạch Dạ, anh ta là nghệ sĩ duy nhất trong thành phố được cấp thẻ.”
Thì ra các salon cao cấp đều kén chọn khách hàng như vậy. Kỷ Tinh Thần bị chị gái ấn ngồi vào ghế massage daimond.
Chỉ trong nháy mắt, một kiểu tóc mới đã hoàn thành.
Từ khi nguyên chủ nhập viện đến giờ, Kỷ Tinh Thần chưa chỉnh sửa tóc lần nào. Lần này, chuyên gia tạo mẫu đã cắt ngắn lại, nhuộm màu nâu sẫm khiến làn da vốn đã trắng của cậu càng thêm nổi bật.
Đúng lúc đó, trợ lý đạo diễn "Cùng Nhau Đi Phượt Đi" liên hệ xin ảnh tuyên truyền. Kỷ Tinh Thần lấy điện thoại, "tách" chụp ngay một kiểu.
"Trời ơi, ngay cả camera trước iPhone cũng không làm mất đi vẻ đẹp này," nhà tạo mẫu trầm trồ, "Kỷ nhị thiếu, ngài có phiền nếu chúng tôi giữ lại bức ảnh này làm mẫu không?"
Kỷ Tinh Thần không ngần ngại, gửi ảnh cho cả trợ lý đạo diễn lẫn thợ làm tóc.
9 giờ tối, trang Weibo chính thức của chương trình đăng tải thông tin khách mời đầu tiên:
—— Weibo chính thức "Cùng Nhau Đi Phượt Đi" mùa 4: Quả đào chín mọng giữa hè, vầng trăng sao lấp lánh giữa ngân hà, mọi ngọt ngào và xinh đẹp đều thuộc về các bạn. Chào mừng @Đào Đào @Kỷ Tinh Thần.
[Ảnh][Ảnh]
Ngay sau đó, cộng đồng fan bùng nổ:
【 Chết mê chết mệt với gương mặt này! Dáng người này! Tiên đồng nào rơi xuống trần thế thế này? Trong ba phút, ta muốn biết tất cả thông tin về chàng trai này! 】
Chỉ trong vòng một buổi trưa, Weibo của Kỷ Tinh Thần suýt nữa bị fan mới làm sập.
Thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ ba vạn thôi. Nhưng số bình luận dưới bức ảnh mới nhất của cậu đã vượt mốc một nghìn. Cậu cố gắng trả lời vài cái rồi nhận ra không xuể, đành bỏ cuộc.
Kỷ Vũ Tễ còn chưa hài lòng, vừa lướt điện thoại vừa nói: "Tinh Tinh, fan em ít hơn Đào Đào mấy chục vạn, để chị mua trending cho em nhé?"
"?" Kỷ Tinh Thần vội ngăn lại: "Đừng mua!"
Kỷ Vũ Tễ: "...Ôi, chị mua rồi. Xin lỗi em nhé, chị hủy ngay."
Không ngờ chị gái nhanh tay đến thế, Kỷ Tinh Thần im lặng giây lát.
"Mua trending tốn bao nhiêu?" Cậu hỏi.
Kỷ Vũ Tễ ủ rũ: "100 triệu."
"...Thôi kệ đi, dù sao fan em ít, độ hot cũng nhanh tàn."
Kỷ Tinh Thần nói không sai. Vì không có fan cứng duy trì, cậu chỉ leo trending được ba tiếng rồi dần tụt hạng. Ba tiếng đó giúp lượng fan của cậu tăng gấp ba, đạt mốc 150 nghìn.
Kỷ Tinh Thần bật cười. Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao?
Thứ Sáu, đoàn làm phim thông báo Kỷ Tinh Thần đến Mạch Mang TV quay đoạn phỏng vấn giới thiệu đầu tiên.
Với nghệ sĩ "trong suốt" như cậu, công ty không phân bổ xe đưa đón. Đỗ Lam Tâm tự lái xe đưa cậu đến, rồi liên tục nhắc nhở ngoài phòng chờ:
"Lần này quay clip giới thiệu ngắn, chủ yếu để khán giả làm quen với em. Nhớ biểu cảm tự nhiên, đừng quá gồng."
"Tuổi và chiều cao cứ theo Baidu – em biết rồi đấy, tuổi giữ nguyên, chiều cao thêm 3cm."
"Nên nói thì nói, không nên thì im. Tuyệt đối đừng tiết lộ background gia đình, khán giả bây giờ thích 'cao phú soái', ghét 'cỏ lên từ đất'. Nếu bị hỏi, cứ lắc đầu, MC sẽ không ép đâu."
"... Chị nói nhiều thế mà em chẳng nghe gì sao?" Thấy Kỷ Tinh Thần vẫn im lặng, Đỗ Lam Tâm bực bội: "Coi lời chị như gió thoảng ngoài tai à? Còn cái mặt với mái tóc thế kia, em không thuê stylist à?"
Đỗ Lam Tâm năm nay đã ngoài ba mươi, thân hình vì những năm tháng chìm nổi trong giới giải trí mà biến dạng thảm hại. Mỗi khi nói, lớp mỡ trên mặt lại rung rung khiến Kỷ Tinh Thần liếc nhìn rồi vội quay đi.
"Em không có stylist."
Đỗ Lam Tâm nghẹn lời - quả thật nửa năm không gặp Kỷ Tinh Thần, cô đã quên mất chuyện này.
Không thể để cậu xuất hiện thế này được, cô vội vẫy tay gọi người phụ trách đang cầm bảng phản quang: "Này cậu, nghệ sĩ của tôi chưa make-up, mau gọi chuyên viên trang điểm của đài tới đây!"
"Được thôi." Người phụ trách bị tấm bảng che tầm nhìn, không nhận ra ai đang nói nên đáp ứng qua loa: "Để tôi xử lý cái này trước đã - ui chao!"
Đang nói, hắn không nhìn thấy sợi dây điện trên sàn, vấp phải rồi cùng tấm bảng đổ nhào về phía trước!
Kỷ Tinh Thần đang ngồi trên ghế dài phía trước, chợt thấy một khối đen sì đổ ập xuống. Định tránh nhưng không kịp.
Cậu đưa tay lên bảo vệ đầu, nghĩ thầm không lẽ mình thay đổi cốt truyện nên sắp chết oan ở đây? Nhưng chờ mãi chẳng thấy đau.
Mở mắt ra, thấy Bạch Dạ một tay giữ tấm bảng, tay kia đỡ lấy người phụ trách.
Có lẽ vừa từ trường quay khác chạy tới, giọng anh đầy mệt mỏi không giấu nổi: "Cẩn thận chút."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Người phụ trách vội cúi đầu, đứng dậy mới nhận ra người cứu mình là ai, bỗng hét lên như con gái: "Áááá anh là Bạch Dạ ư?! Em được gặp Bạch Dạ ngoài đời thật ááá!!!"
Hắn run run rút bút từ túi: "Em... em là Dạ Không... Anh... anh ký tên cho em được không?"
Bạch Dạ phớt lờ, quay sang Kỷ Tinh Thần: "cậu không sao chứ?"
Kỷ Tinh Thần: “Em ổn.”
"Được rồi," Bạch Dạ quay đi, "Ký chỗ nào?"
Người phụ trách không mang sổ, cuối cùng phải nhờ Bạch Dạ ký lên áo. Kỷ Tinh Thần nhìn kỹ nét chữ của hanh, giống hệt chữ ký trên album mà cậu cất giữ trong ký túc xá.
Đỗ Lam Tâm đang tính nhân cơ hội này làm quen với Bạch Dạ, đợi người phụ trách đi rồi liền định bụng mở lời. Nhưng chưa kịp nói, Bạch Dạ đã quay sang Kỷ Tinh Thần: "Không có stylist?"
"...Ừ."
"Theo tôi." Bạch Dạ lướt qua Đỗ Lam Tâm, bảo trợ lý dẫn đường rồi thẳng đến phòng nghỉ riêng được chuẩn bị cho anh.
Với địa vị của Bạch Dạ, bất cứ nơi nào anh đến đều có phòng nghỉ riêng đề tên, dùng để trang điểm, thay đồ, ăn uống và nghỉ ngơi giữa các cảnh quay.
Lúc này trong phòng đã bày sẵn quần áo và đồ trang điểm, chuyên viên trang điểm đang xịt nước làm ẩm miếng bọt biển.
Thấy Bạch Dạ vào, cô định hỏi sao anh đến muộn thế, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người đi theo phía sau.
"Sếp, đây là...?"
"Kỷ Tinh Thần," Bạch Dạ thản nhiên nói, "Tiểu Man, em trang điểm giúp cậu ấy, tôi đi thay đồ trước."
"Vâng ạ," Tiểu Man ngạc nhiên liếc nhìn Kỷ Tinh Thần, "Thầy Kỷ, mời ngồi đây ạ."
Trang điểm cho nam vốn dễ, nhất là với gương mặt nhỏ nhắn, da không tì vết như Kỷ Tinh Thần, chỉ cần một lớp nền mỏng và chút phấn má tạo khí sắc.
Vừa làm, Tiểu Man vừa khẽ hỏi: "Thầy Kỷ là bạn của sếp em ạ?"
"...Không phải," Kỷ Tinh Thần không hiểu ý cô ta, "Tôi cũng là nghệ sĩ Noah, hôm nay không có stylist nên được tiền bối Bạch Dạ đưa đến đây trang điểm."
Tiểu Man càng ngạc nhiên. Bạch Dạ vốn ghét giao tiếp, gần như chưa bao giờ dẫn người lạ vào phòng nghỉ riêng.
Sao hôm nay đột nhiên thay đổi? Lại còn dẫn theo một nam sinh trẻ mà ngay cả bạn bè cũng không tính?
Chuyện không đơn giản. Tiểu Man đảo mắt, "Vậy thầy Kỷ quen sếp thế nào ạ?"
"Em còn muốn hỏi nhà anh ấy có mấy người nữa à?" Bạch Dạ đã thay đồ xong, ném cho Tiểu Man ánh mắt cảnh cáo, "Tập trung làm việc đi."
Tiểu Man lè lưỡi với Kỷ Tinh Thần, tay vẫn miệt mài tán phấn mắt. Nhưng biểu cảm cho thấy cô không hề sợ Bạch Dạ.
Trước đây có nhân viên từng tiết lộ: Bạch Dạ bề ngoài lạnh lùng nhưng đối xử rất tốt với người thân thiết.
Hóa ra là thật.
Trong khi Tiểu Man còn đang trang điểm, Bạch Dạ đã ngồi xuống bên trái Kỷ Tinh Thần để làm tóc.
Kỷ Tinh Thần chưa từng thấy thần tượng của mình ở hậu trường như vậy, dù biết là giả tạo nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc sang trái.
Rồi vội vàng quay đi.
Lại liếc sang. Rồi lại vội quay đi.
...Chết tiệt! Idol của cậu đẹp quá mức! Nếu nhan sắc phải đóng thuế, có lẽ thần tượng đã phá sản từ lâu!
Kỷ Tinh Thần lần thứ ba đảo mắt nhìn sang trái...
Bạch Dạ cuối cùng không chịu nổi nữa, từ trong gương liếc nhìn cậu.
Khi hai ánh mắt gặp nhau trong gương, Kỷ Tinh Thần giật bắn người như học sinh bị bắt quả tang chép bài, lập tức ngồi thẳng tắp, mặt mũi ngây ngô như chưa từng làm gì sai trái!
Phản ứng thái quá của cậu khiến Bạch Dạ nhướn mày: "cậu sợ tôi đến thế sao?"
"Không... không có!"
"Vậy sao cứ như bị tôi dọa vậy?"
Làm sao em không sợ được khi anh giống hệt thần tượng của em? Mỗi lần nhìn anh em đều không kiềm được mà nhập vai fan cuồng, căng thẳng chết đi được! - Kỷ Tinh Thần thầm nghĩ.
"Hay là vì..." Bạch Dạ chần chừ, "Lần trước tôi kéo cậu trong phòng tập, làm cậu sợ rồi?"
Kỷ Tinh Thần: "......"
Không đời nào! Cậu yêu thần tượng còn không kịp, làm sao dám sợ?
"Em không sợ! Thật mà!" Kỷ Tinh Thần sốt ruột quên mất đây là thật hay giả, tay bấu chặt vào quần, "Anh muốn kéo thế nào cũng được, kéo sao cho anh vừa ý thì kéo, em thực sự rất vui!"
Tiểu Man: "......"
Nhà tạo mẫu: "......"
Trợ lý Bạch Dạ: "......"
Căn phòng chợt yên ắng như hiện trường một vụ S.M.
"......" Kỷ Tinh Thần lúc này mới nhận ra lời mình vừa nói nghe thật kỳ quặc, máu dồn lên mặt khiến gương mặt đỏ bừng.
Cậu định giải thích nhưng càng nghĩ càng thấy mình đang tự đào hố chôn mình, đành cúi gằm mặt xuống, tự nhủ như đà điểu vùi đầu vào cát:
Họ không thấy mình đâu, mình với cái bóng này chẳng liên quan gì nhau hết...
Khoảng một phút sau, bỗng có tiếng cười khẽ vang lên bên trái.
Bạch Dạ đặt tay lên miệng, lớp băng giá trên mặt đã tan biến.
Mấy ngày trước, một sự cố sân khấu đã đẩy anh vào không gian xa lạ này. Những con người và sự việc lạ lẫm khiến anh kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng nhìn chàng trai đang làm trò đà điểu bên cạnh, lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua, anh thật sự bật cười.