Không chỉ đạo diễn, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.

"Chồng chén" là cái quái gì vậy? Loại tạp kỹ thời xưa này bây giờ còn ai biết đâu?

Thời internet chưa phát triển, người ta thường đến rạp xem hát, xem xiếc. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn chơi trò này nữa?

Hơn nữa, cậu thanh niên trước mặt trông chưa đầy hai mươi, học cái nghề cổ lỗ này từ đâu vậy? Hay chỉ là trò mèo câu view?

Thấy đạo diễn im lặng, Kỷ Tinh Thần hỏi: "Em có thể bắt đầu chứ ạ?"

"Cứ tự nhiên." Bạch Dạ thay đạo diễn trả lời.

Tạp kỹ không chỉ cần kỹ thuật, mà còn đòi hỏi sự tập trung và mỹ cảm hoàn hảo.

Kỷ Tinh Thần cởi giày, chân trái lùi nhẹ, đặt chồng chén lên đầu. Một bản nhạc cổ điển vang lên, cậu khẽ cúi chào mọi người.

Sau nghi thức, cậu bất ngờ giơ tay - một chiếc chén bay lên không trung rồi đáp xuống chính xác trên đỉnh chồng chén!

Suốt quá trình, cậu không hề điều chỉnh tư thế, như chỉ đang chơi đùa. Nhưng dù là dân chuyên hay nghiệp dư, ai cũng nhận ra đây không phải trò mèo qua loa.

Đây phải là kỹ năng luyện tập ngàn lần!

Nhịp nhạc dồn dập hơn, Kỷ Tinh Thần vừa nhảy điệu múa cổ điển, vừa liên tục tung thêm chén lên đầu. Đến đoạn cao trào, cậu nghiêng người tạo thế "thăm hải", chân trái duỗi thẳng phía sau.

Và khi trống điểm nhịp - một chiếc chén bay ngược ra sau, hạ cánh hoàn hảo trên mu bàn chân cậu!

Chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, chiếc thứ tư... Mỗi nhịp trống vang lên, một chiếc chén lại bay lên không trung, rồi chính xác đáp xuống chồng chén trên đầu. Khán giả không kịp tròn mắt, đã vỡ òa trong tiếng reo hò.

Khi bản nhạc kết thúc, Kỷ Tinh Thần đứng vững như tượng đồng với chồng chén trên đầu và chân phải. Không một giọt mồ hôi, nét mặt thư thái, khóe mắt khóe miệng cong lên thành nụ cười, cúi đầu chào khán giả.

"Trời đất..." Một nhà sản xuất thốt lên, "Đỉnh thật! Tiểu Lưu, ra đỡ chén giúp cậu ấy nào."

"Bạch bạch bạch—"

Phòng họp bừng lên tràng pháo tay nồng nhiệt, dẫn đầu bởi đạo diễn.

Kỷ Tinh Thần cúi người cảm ơn. Biết còn người đang chờ, cậu nhanh chóng thu dọn chén và định rời đi.

Vừa bước vài bước, một giọng nói cất lên: "Kỷ Tinh Thần, quay lại."

Là Bạch Dạ. Kỷ Tinh Thần ngoảnh đầu, ánh mắt chạm vào anh.

"...Quên giày rồi." Bạch Dạ khẽ chỉ vào đôi chân trần của cậu.

"À, cảm ơn anh."

.

Kỷ Tinh Thần không hoàn toàn hài lòng với màn trình diễn này.

Tạp kỹ đòi hỏi khả năng giữ thăng bằng và độ dẻo dai cực cao. Cơ thể này vẫn còn chênh lệch so với bản thân ngoài đời thực của cậu, hôm nay mới chỉ phô diễn được một nửa tài năng.

Hàn Thanh vẫn đợi cậu bên ngoài. Thấy cậu ra, liền đi theo về phía thang máy: "Tinh Tinh, thể hiện thế nào rồi?"

"Giống nhau." Kỳ Tinh Thần nói.

"A, liền tính phát huy tốt lại có thể thế nào," lúc này, Chu Dữ nghênh diện đi tới, "Lấy năng lực của cậu, có thể  tiết mục bị  tổ tuyển chọn không chịu?"

Chu Dữ vốn diễn trước Hàn Thanh và Kỷ Tinh Thần, lẽ ra giờ này đã về nhà hoặc đang tập luyện trong phòng. Việc hắn xuất hiện ở đây, chín phần mười là vì hận Kỷ Tinh Thần phá rối chuyện hắn lấy lòng Kỷ Vũ Tễ, cố ý chờ sẵn để gây sự.

Kỷ Tinh Thần chẳng thèm nhìn hắn, lạnh lùng đáp: "Tôi không được, lẽ nào cái tên tiểu bạch kiểm dựa vào đàn bà leo cao như anh lại có thể?"

Chu Dữ vốn là người mẫu, nhờ Kỷ Vũ Tễ mới từ công ty nhỏ chuyển sang ký với Noah. Chưa quay nổi hai bộ phim, trình diễn thì dở tệ.

Kỷ Tinh Thần đã phá hỏng kế hoạch nhờ Kỷ Vũ Tễ giúp đỡ của Chu Dữ, nên gần như chắc chắn hắn không được chọn. Giờ cũng chẳng buồn đôi co, vỗ nhẹ vai hắn một cái rồi thẳng bước vào thang máy.

Chu Dữ bị đẩy suýt ngã, không hiểu sao kẻ trước đây còn "Dữ ca" dài "Dữ ca" ngắn giờ lại thay đổi thái độ, liền gào lên: "Kỷ Tinh Thần, mẹ mày dám làm lại lần nữa xem!"

"Yêu cầu của anh khá lạ," Kỷ Tinh Thần nhướn mày, "Được, vậy tôi làm lại. Dù tôi có đủ năng lực trúng tuyển hay không, ít nhất tôi cạnh tranh công bằng với mọi người, chứ không như anh, dùng lời ngon ngọt nhờ bạn gái xin xỏ giúp đỡ."

"......" Chu Dữ tức đến mức không thốt nên lời, "Không tìm được chỗ dựa nên nghèo xác mới dám nói cái giọng điệu đó, trong này ai mà chẳng như thế? Tao tìm được người giúp đỡ, đó là bản lĩnh của tao!"

Nghe thấy động tĩnh của hai người, những người trên hành lang đều tò mò quay lại nhìn, trên mặt hiện lên đủ loại biểu cảm.

Có kẻ hả hê xem kịch vui, có người vui mừng khi thấy kẻ khác gặp họa, cũng có kẻ từ lâu đã khó chịu với Chu Dữ hoặc Kỷ Tinh Thần, chỉ mong hai người này như sao băng đâm thẳng xuống đất biến mất luôn cho rồi.

Duy chỉ không ai tỏ vẻ khinh thường vì lời nói của Chu Dữ.

Xã hội vốn dĩ là thế, người ta chỉ cười kẻ bất tài chứ đâu cười kẻ có tiền. Sống tốt được chính là bản lĩnh, chẳng ai thèm quan tâm ngươi "sống tốt" bằng cách nào.

Kỷ Tinh Thần không muốn bị người khác vây xem, nhấn nút thang máy: "Tôi không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể chọn cách sống phần đời tiếp theo. Điều tôi không thể kiểm soát là suy nghĩ ngu xuẩn của anh."

"Mày... mày..." Chu Dữ mặt xanh mét, "mày" mãi mà không thốt nên lời.

Hắn không thể phản bác được.

Thấy đám đông vây xem ngày càng đông, hắn đột nhiên cảm thấy mất mặt, không kìm được nữa, giơ nắm đấm lên định đánh Kỷ Tinh Thần!

Kỷ Tinh Thần không né tránh, ngay khi nắm đấm sắp chạm mặt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.

—— Bạch Dạ nhẹ nhàng chặn tay Chu Dữ, lạnh lùng nói: "Nội quy công ty đều đưa cho chó ăn hết rồi à?"

Nói xong, anh đẩy phăng Chu Dữ ra, dẫn trợ lý bước vào thang máy vừa mở cửa.

Kỷ Tinh Thần hoàn toàn không ngờ nam chủ lại ra tay giúp mình, đứng sững người tại chỗ.

"... Đứng trơ ra đó làm gì."

Bạch Dạ hơi nhíu mày, hạ giọng nói: "Cậu lên không lên nữa, nhóc con."

.

Cái biểu hiện nhíu mày đó, Kỷ Tinh Thần đã thấy quá nhiều lần trên gương mặt idol Bạch Dạ.

Bạch Dạ là người không có chút kiên nhẫn nào - trong suốt một thời gian dài, có lẽ vì sợ truyền thông và anti-fan bám vào điểm này không buông, thêu dệt chuyện anh chơi ngông, khiến mặt mũi fans đen đỏ không yên, nên sau đó đã quên mất bản chất thật của mình.

Duy chỉ có fanclub "Dạ Không" của anh biết rõ, nếu anh có hai phần ấm áp, thì một phần dành cho niềm đam mê vũ đạo và âm nhạc.

Phần còn lại, tất cả đều dành cho "Dạ Không".

Anh đối xử với fans còn tốt hơn cả đối xử với chính mình.

Chu Dữ bị Bạch Dạ bắt quả tang, mặt đỏ bừng chuyển sang đen kịt, vội vã trốn theo lối thoát hiểm.

Kỷ Tinh Thần ngơ ngác bước vào thang máy, mãi đến khi lên tới tầng sáu mới hoàn hồn, nghiêng mặt e thẹn nói: "Cảm ơn anh."

"Không có gì," Bạch Dạ lắc đầu, "Lần sau biểu diễn xong nhớ đi giày vào."

"... Vâng."

"Còn nữa—" Bạch Dạ ngừng một chút, "Nếu có người muốn động thủ với cậu lần nữa, đừng đứng im chịu trận. Lần sau tôi không chắc sẽ ở bên cạnh."

"... Ừ," Kỷ Tinh Thần xoa xoa đôi tai đang ửng hồng, "Em hiểu rồi."

Thực ra vừa rồi cậu cố tình không né tránh. Nếu Chu Dữ thực sự dám đánh, cậu sẽ dùng bằng chứng ghi hình để cho Kỷ Vũ Tễ thấy rõ bộ mặt thật của tên trai này.

Dù sao Kỷ Vũ Tễ hiện tại đã mù quáng đến mức, ngay cả khi Chu Dữ thú nhận chỉ yêu nữ chính, cô ấy vẫn cố gắng vớt vát tình cảm.

Muốn Kỷ Vũ Tễ tỉnh ngộ khỏi Chu Dữ, chỉ có thể lợi dụng tính chất sở hữu của cô ấy. Và phải có bằng chứng xác thực, chỉ nói suông thì vô ích.

Lần này bỏ lỡ cơ hội cũng không sao, còn có lần sau. Kỷ Tinh Thần trở lại phòng tập tiếp tục luyện tập, nhưng hình ảnh Bạch Dạ nhíu mày cứ hiện lên trước mắt.

Tục ngữ nói "vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương". Theo lời kể của một số người thân thiết, phác họa ngoại hình anh ta thì dễ, nhưng khó lột tả hết được khí chất giận dữ.

Nguyên tác cậu từng đọc chỉ tập trung miêu tả nam chính và vai phụ sủng ái Đào Đào thế nào. Tất cả nam nhân đều là công cụ, tác giả hầu như không mô tả chi tiết về nam chính.

Vậy nên... nhân vật nam chính và Bạch Dạ ngoài đời thực, sao lại giống nhau đến thế?

.

Tối về nhà, Kỷ Vân Tiêu không ngoài dự đoán đang ngồi xem tài liệu ở phòng khách. Ngoài anh ra, còn có Kỷ Vũ Tễ đang đắp mặt nạ gà gật.

"Về rồi hả Tinh Tinh," Kỷ Vân Tiêu lên tiếng, "Em mới ra viện, dạo này đừng hoạt động quá sức, đi ngủ sớm đi."

"Khoan đã!" Nghe thấy tiếng em trai, Kỷ Vũ Tễ như được tiếp thêm sinh lực, vội vàng bật dậy từ sofa, "Tinh Tinh, em cũng đi tham gia buổi tuyển chọn nghệ sĩ tổng hợp đó sao?"

"Ừ."

"Em này," Kỷ Vũ Tễ dùng mũi chân nhẹ chạm vào trán cậu, "Muốn lên show sao không nói với chị? CEO đài Mạch Mang chị quen, con gái nhà sản xuất chị cũng có quan hệ, cần gì phải tự mình đi casting cực khổ."

Lời nói nghe như trách móc, nhưng giọng điệu lại dịu dàng đầy thương xót. Kỷ Tinh Thần hơi khó chịu, lùi lại một bước: "Em muốn tự mình thử sức."

Nguyên chủ để lại di nguyện nghiêm khắc, không được nhờ người nhà giúp đỡ khi chưa được phép, cũng không được tiết lộ thân phận. Đó là lý do hôm nay Kỷ Vũ Tễ chỉ dám gọi điện than thở về Chu Dữ mà không dám nói rõ người bị mắng chính là em trai mình.

"Thôi được rồi, có gì khó khăn nhất định phải nói với chúng chị," sợ em trai lại làm chuyện quá khích, Kỷ Vũ Tễ không dám nói nhiều, chỉ dám phủi bụi trên vai Kỷ Tinh Thần, "Em về bằng xe nào thế? Sao ống tay áo bẩn thế này?"

"Em đi xe bus về."

"?" Kỷ Vũ Tễ và Kỷ Vân Tiêu đồng loạt giật mình, liếc nhìn nhau rồi cùng lúc rút điện thoại ra nhắn tin cho các hãng xe hơi quen biết.

Kỷ Tinh Thần không hiểu họ đang làm gì, nhân cơ hội này lẻn về phòng. Sau khi rửa mặt, cậu nằm vật ra giường, mở Weibo đã một ngày không check, lướt qua các trending.

Mọi thứ đều như dự đoán, ngoại trừ một điều bất ngờ - có tới bảy tài khoản với ID dễ nhận biết là fan "Dạ Không" đã follow cậu, trong đó ba người còn repost tweet mới nhất của cậu.

Khá đấy, tổng cộng đã có chút tiếng vang dù chỉ như bong bóng nước.

Cậu vui mừng chuyển sang tài khoản chính, nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn cả là bức ảnh trên tài khoản chính này lại nhận được hơn 40 bình luận!

Có người hỏi cậu nửa năm nay biến đi đâu; có kẻ nghi ngờ cậu bị bắt cóc khiến cậu phải chớp mắt ngạc nhiên; có người đoán cuối cùng cậu cũng quay trở lại hoạt động nghệ thuật;

Bình luận được like nhiều nhất là một câu vô cùng giản dị:

—— Lạc Lạc: 【Em về là tốt rồi, bọn chị vẫn luôn ở đây】

Hôm qua cậu đăng ảnh selfie chỉ để tích cóp chút độ hot. Chỉ khi có đủ độ nổi tiếng, cậu mới có thể tiến gần hơn đến nhân vật nam chính và nữ chính.

Từ khi xuyên vào truyện đến giờ, đầu cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao để sinh tồn, làm sao thực hiện bước đi tiếp theo để bảo toàn mạng sống. Nhưng khi đọc những dòng bình luận này, cậu chợt nhận ra - hiện tại cậu không chỉ là chính mình.

Cậu vẫn là một nghệ sĩ vô danh.

Cậu vẫn là thần tượng của hơn mười cô gái.

Như cách cậu thích Bạch Dạ, những cô gái ấy cũng đang thích cậu như vậy.

Kỷ Tinh Thần thấy mũi mình hơi cay cay, cậu kiên nhẫn trả lời từng bình luận trong số hơn 40 cái đó. Đến khi ngón tay đã cứng đờ, điện thoại bất ngờ reo lên.

Là Đỗ Lam Tâm, giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Này nhóc, cậu dẫm phải phân chó hay sao mà thật được chọn rồi đấy!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play