Phó Trì không phản ứng, yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt chân thành của cô.
Chu Cẩn Đồng chớp mắt, vuốt tay hắn dừng lại, tóc mềm trượt xuống, hơi ngượng ngùng nói: “Cậu được an ủi rồi chứ?”
Phó Trì mỉm cười, khuôn mặt u tối bỗng ánh lên vẻ rạng rỡ, hắn bất ngờ dang tay ôm Chu Cẩn Đồng vào lòng, ôm chặt cô, áo đồng phục áp sát nhau, vải nhăn nhúm. Cô hoàn toàn sững sờ, Phó Trì hành động quá đột ngột, đến khi cô nhận ra thì đã được ôm gọn trong lòng, tay hắn siết chặt vòng eo.
Phó Trì hít hương tóc cô, áp vào tai cô chậm rãi nói: “Lời cô Đường tôi chẳng quan tâm chút nào, tôi đã quen rồi, nhưng chị nỗ lực nói giúp tôi, an ủi tôi, thực sự khiến tôi bất ngờ quá.”
Chu Cẩn Đồng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Thực ra cô Đường cũng là vì cậu, dù sao khởi điểm của cậu quá cao, tụt xuống quá thấp.”
Phó Trì lầm bầm đáp.
“Từ giờ, cậu còn hơn hai năm, đừng bỏ rơi chính mình.” Chu Cẩn Đồng nhớ tới một câu trên mạng, liền nói: “Chặng đường tuổi trẻ phải hướng về phía xa, đi tới sao trời và biển cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play