---
Bị cô nói khéo như vậy, Hinh Tô – dù tuổi còn trẻ nhưng cũng là người ăn học – lập tức hiểu ngay ý cô: rằng mình chỉ là người ở nhờ, không giúp được gì, chẳng khác gì kẻ ăn bám. Gương mặt vốn trắng trẻo của cậu đỏ ửng lên vì xấu hổ. Sau một thoáng lúng túng, Hinh Tô vội vàng nói sẽ ra đồng phụ việc ngay.
Cô không đáp, chỉ “ừ” khẽ một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục bó rau, khóe môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười.
Buổi trưa hôm đó, nắng oi ả, lũ trẻ trong thôn đã bắt đầu đi gọi nhau về. Cô vừa gánh nước từ giếng về thì thấy Quân Xuyên ngồi trong sân, tay còn cầm chiếc giày làm bằng vải mềm, đế có lót thêm lớp lông thú mỏng, vừa vặn kích cỡ chân cô.
“Cho mẹ.” – Cậu đưa tới, giọng dửng dưng, như thể chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng ngón tay còn hơi dính keo, cho thấy mới hoàn thành chưa lâu.
Cô hơi sững người, sau đó vội ngồi xuống thử. Đôi giày ôm chân vừa vặn, êm như bước trên cỏ, không còn cảm giác cấn đau mỗi khi dẫm lên sỏi đá.
“Quân Xuyên...” – Cô nhìn con, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm không tên. Cô kéo cậu vào lòng ôm chặt, giọng khẽ nghèn nghẹn. “Con trai ngoan của mẹ... vất vả cho con rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play