Nhóm người lạ chờ nhóm công nhân rời khỏi trạm dịch rồi ùa vào. May mà trạm dịch đủ lớn, gần trăm người vào cũng không chật chội. Đây là lần đầu tiên họ vào trạm dịch Cố Hồi. Vừa bước vào, đồng tử họ hơi co lại, bàn tay lúng túng cho vào túi quần. Không gian sạch sẽ đối lập hoàn toàn với quần áo dơ bẩn của họ. Đây là lần đầu tiên sau tận thế, họ nhận ra mình đã lâu không tắm.
Người đàn ông mặt sẹo ho khan một tiếng, bình tĩnh lướt qua các kệ hàng, nhưng tim anh ta đập rất nhanh. Anh ta quay lại, giọng trầm thấp hỏi Cố Đồ: “Người ngoài có thể mua không? Các cậu sẽ không lừa chúng tôi chứ?”
Phật Thiên Hồi đang gảy bàn tính ghi sổ, nghe vậy nhướng mắt: “Chúng tôi là tư doanh, chỉ vì kiếm tiền. Đồ ở đây có thể đắt hơn ở thôn một chút, nhưng chỉ cần trả đủ tiền, các anh cứ lấy thoải mái.”
Người mặt sẹo thu ánh mắt lại, nhìn về phía kệ hàng. Bàn tay cụt ngón út khẽ run. Anh ta hít sâu, vẫy tay: “Vậy thì không sao rồi, mọi người cứ chọn đi.”
Hàng trăm người thở phào nhẹ nhõm, đi đến kệ hàng chọn đồ.
Cố Đồ bị hội chứng sợ xã hội, còn Phật Thiên Hồi lại bị tàn tật nên di chuyển bất tiện, cả trạm dịch lớn vậy chỉ có mình Hoàng Nghênh Uyển là nhân viên chính. Cố Đồ tự biết mình ăn nói không giỏi, sợ bị mặc cả, nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ cạnh quầy thu ngân với Phật Thiên Hồi.
Nhóm người lạ vuốt ve số lương thực ít ỏi (chưa đến 10 cân) trong túi. Đây là tất cả những gì họ có. Nếu tiêu hết, họ sẽ chết đói. Thế nên, từng nhóm nhỏ tụ lại bàn bạc: “Mua cái gì đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play