Cố Đồ cưỡi xe ba bánh ra khỏi chung cư. Tuy đêm tối đã qua nhưng trời vẫn còn mù mịt sương. Trên đường phố, mọi người chạy trốn khắp nơi, các cửa hàng nhỏ hai bên đường tụ tập một đám người đang khóc lóc.
“Tôi không mua đồ ăn, tôi chỉ mua vài cái khăn mặt thôi!”
Nhân viên cửa hàng bất lực lặp lại: “Đêm qua tất cả hàng trong tiệm đã bị cướp sạch, chỉ còn lại kệ hàng trống không. Mọi người xem có muốn không!”
Không ít người tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, ôm đầu lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Chạy trốn sao? Nhưng tôi bây giờ chẳng có vật tư gì cả!”
Cố Đồ lái xe đi ngang qua bọn họ. Trên đường đầy những chiếc xe chở hành lý, không ít người xách túi lớn túi nhỏ vội vã chạy đến trạm xe buýt.
Trước cửa tiệm đồ tang, ông chủ già lớn tiếng kêu: “Các người sao ngay cả vàng mã cũng cướp… Này, này nén vàng này làm bằng giấy, các người cầm cũng không mua được gì đâu.”
Cố Đồ đi ngang qua những cảnh tượng này, tiếng ồn ào của mọi người từ lớn đến nhỏ, dần dần im bặt. Khi bên tai cậu trở lại yên tĩnh, cậu đã đến gần xưởng gia vị.
Ông chủ xưởng gia vị từ hôm qua, khi trời có dị tượng, đã rơi vào sợ hãi. Ông cũng vội vã sai người đi mua vật tư nhưng theo thời gian, vật tư càng ngày càng khó mua, đến tối thì ông ngay cả một cây kim thêu hoa cũng không cướp được. Lúc này ông bắt đầu sợ hãi, sợ rằng ngày mai Cố Đồ sẽ không đến. Vì vậy, sáng sớm tinh mơ ông đã đứng đợi ở cửa xưởng.
Trong khoảng thời gian này, thường xuyên có người đến cầu xin, nói muốn dùng tiền mua gia vị trong tay ông. Ông khịt mũi coi thường. Ông thật sự là kẻ ngốc sao? Giờ thế giới ngày càng loạn, tiền tài rất có thể trong tương lai chỉ là một đống giấy vụn. Chỉ có dùng vật tư đổi vật tư mới là con đường sinh tồn. Thấy mấy người kia càng thêm hèn mọn, nước mắt sắp rơi ra. Ông chủ chỉ cảm thấy phiền, vội vàng cho người đuổi họ đi. Sau đó, mỗi khi có người đến, ông đều cho bảo vệ chặn lại.
Đến khi Cố Đồ tới, thái độ của ông chủ lập tức trở nên niềm nở, ân cần cho người giúp Cố Đồ dọn hàng. Cố Đồ đứng một bên, ngập ngừng nói: “Giá cả?”
Ông chủ tưởng Cố Đồ muốn đổi ý, vội vàng cười xòa nói: “Hôm qua tôi nói sai, dâu tây tính 40 đồng một cân, cherry 80 đồng một cân, sầu riêng 50 đồng một cân.”
Cố Đồ hiểu rõ, giá này ông chủ rõ ràng đã nâng cao hơn mấy đồng. Nhưng cậu im lặng, ép mình chấp nhận kiểu ưu đãi này. Đời này, cậu nhất định phải làm cho mình trở nên cứng rắn và tàn nhẫn hơn!
Trái cây lần lượt được cân, tổng giá trị là 4400 đồng. Ông chủ khách khí bảo Cố Đồ tự mình phân phối. Cố Đồ đầu tiên đổi 500 túi muối, tổng cộng 200kg, giá trị 600 đồng. Tiếp theo, cậu đổi các loại gia vị như bột ngọt, giấm, nước tương, thì là với giá 2000 đồng. Số tiền còn lại 1800 đồng, cậu đổi men nở, bột soda và các thứ khác.
Đổi xong, công nhân giúp cậu dọn hàng lên xe. Đúng lúc Cố Đồ định rời đi, một chiếc xe tải nhỏ màu đen vàng chạy ra khỏi xưởng. Cố Đồ liếc nhìn vết bánh xe trên mặt đất, cậu đoán trong xe chứa không ít đồ.
Công nhân khen ông chủ: “Xe tải của ngài thật là oai phong, nghe nói tính năng còn mạnh hơn mấy lần so với xe tải khác.”
Ông chủ đắc ý nói: “Đương nhiên, tôi bỏ ra 800 vạn mua xe, sao mà không tốt được?”
Công nhân: “Xe tải 800 vạn chắc hiếm thấy lắm trên cả nước.”
Ông chủ cười: “Trước kia xe tư gia trông oai phong, nhưng đến thời loạn lạc, đều không hữu dụng bằng chiếc xe tải này của tôi đâu!”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, xe tắt máy. Tài xế ngồi trên ghế ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên anh ta lái chiếc xe này, sao xe lại đột nhiên bị thế? Tài xế cố gắng khởi động, nhưng thử rất nhiều lần, xe đều không nổ máy, điều này khiến anh ta càng lúc càng hoảng.
Ở dưới, ông chủ cũng nhíu mày, ông bảo công nhân lên xem. Công nhân cũng thử khởi động, nhưng xe vẫn không nổ. Ông chủ mím môi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đúng lúc này, Cố Đồ, người đã đứng xem toàn bộ quá trình, bỗng nói: “Để cháu thử xem.”
Mọi người nhìn về phía cậu. Cố Đồ ngoảnh đầu đi, tránh ánh mắt của mọi người. Ông chủ gật đầu, mời Cố Đồ lên thử. Cố Đồ lên xe tải, cúi mắt nhìn mấy cái nút trên bảng điều khiển. Cậu theo thứ tự, nhấn mấy nút trong đó. Lần này cậu thử khởi động lại, động cơ đã nổ máy.
Ông chủ kinh ngạc, sau khi Cố Đồ xuống xe, không nhịn được hỏi: “Cậu làm sao biết xe tải bị trục trặc ở đâu vậy?”
Cố Đồ mặt không biểu cảm nói: “Trước kia trong nhà cháu có loại xe này.”
Ông chủ nhìn Cố Đồ với ánh mắt khác lạ. Cố Đồ thầm nghĩ: Ngày xưa, chú đi mua sắm thường lái loại xe này để mua đồ ăn cho gia đình. Hồi nhỏ, cậu ngước nhìn chiếc xe tải lớn rất tò mò, chú mua sắm đã bế cậu lên ghế lái, cười cầm tay cậu và chỉ cho cậu tác dụng của từng cái nút.
Ông chủ nở nụ cười nịnh nọt, lấy danh nghĩa sửa xe muốn bắt tay với Cố Đồ. Cố Đồ từ chối.
Lúc sắp đi, Cố Đồ đột nhiên ngửi thấy một mùi băng tan nhàn nhạt lẫn với mùi thịt thối. Cậu nhìn về phía nguồn khí vị, chính là ông chủ. Cố Đồ im lặng leo lên xe ba bánh. Trong lòng cậu rõ ràng, đến ngày mai, ông chủ sợ là một trong số 80% người trở thành tang thi.
Cố Đồ lái xe ba bánh đến chỗ không người, theo thói quen cất gia vị vào không gian. Lần này cậu không quay về thành phố X mà đi thẳng về phía bắc.
Đến 12 giờ đêm. Ẩn mình trong một sơn động, Cố Đồ nhìn bầu trời đêm mù mịt. Bầu trời không có một ngôi sao nào, một lớp sương đen dày đặc bao phủ, trong màn sương đen ấy, Cố Đồ mơ hồ nhìn thấy hình dáng một hố đen. Ba phút sau, hố đen đột nhiên biến mất.
Mặc dù ở vùng ngoại ô, Cố Đồ cũng có thể nghe thấy tiếng reo hò chồng chất lên nhau từ khắp Lam Tinh. Mọi người cho rằng tai nạn cuối cùng cũng chấm dứt, không ngờ lúc này mới là khởi đầu của tai họa. Vài giây sau, Cố Đồ lại như nghe thấy tiếng hoảng sợ chồng chất lên nhau.
Tận thế chính thức đến.
Cố Đồ đâu vào đấy lên đường về thôn Khê Liễu. Mỗi ngày cậu chỉ đi 60km, thời gian còn lại là lấy máy phát điện năng lượng mặt trời ra thu thập ánh nắng để sạc cho xe ba bánh. Cậu ngồi trên một tảng đá lớn, lấy ra một phần mì sợi nóng hổi, thêm một phần gà hầm nấm, trộn đều rồi ăn.
Máy phát điện năng lượng mặt trời sạc xong cho xe ba bánh vẫn còn thừa một chút điện, Cố Đồ không chút do dự chia số điện còn lại cho máy rửa bát tự động. Rửa bát? Cậu là không thể rửa bát.
Từ thành phố X đến thôn Khê Liễu mất tổng cộng năm ngày, năm ngày này Cố Đồ cũng không lãng phí, cậu sản xuất tất cả lương thực và nước có thể sản xuất mỗi ngày, tích trữ vào không gian.
Chỉ là đường đi này cũng không yên ổn. Ban đêm, Cố Đồ tìm một sơn động để ngủ, đồng thời dùng dây leo đan một cái lưới, chắn cửa động lại. Đến nửa đêm, Cố Đồ tỉnh giấc. Từ nhỏ cậu đã có một năng lực, đó là chỉ cần có người nhìn chằm chằm, cậu nhất định sẽ cảm nhận được.
Cậu nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên, cách cậu nửa mét, một con tang thi đã bò vào từ một lỗ hổng trên lưới. Đôi mắt tang thi đỏ rực, cơ thể đã bắt đầu thối rữa. Móng tay sắc nhọn chĩa thẳng vào đại não của Cố Đồ, dường như muốn cạy đầu cậu ra, nếm thử hương vị bên trong.
Cố Đồ vội vàng ngồi dậy, thi triển dị năng. Mấy cây dây leo quấn lấy tang thi, hạn chế hành động của nó. Cố Đồ nhìn tang thi bị trói, lấy con dao mang theo bên mình, đâm thẳng vào đầu tang thi. Tang thi ngừng giãy giụa, toàn thân mềm nhũn treo trên dây leo.
Cố Đồ trong đống óc sờ được một tinh hạch trong suốt. Tinh hạch trong suốt là tinh hạch của tang thi bình thường. Dị năng giả đơn hệ vừa thức tỉnh chỉ cần hấp thu một trăm tinh hạch, mới có thể trưởng thành thành dị năng giả cấp một.
Chỉ là Cố Đồ có tam hệ dị năng, cậu cần hấp thu 300 tinh hạch bình thường mới có thể trở thành dị năng giả cấp một. Trở thành dị năng giả cấp một cũng có rất nhiều lợi ích. Trực quan nhất, mỗi ngày Cố Đồ có thể sản xuất lương thực sẽ từ một trăm cân chuyển thành một nghìn cân, nước cũng tăng lên thành một nghìn cân mỗi ngày.
Tuy Cố Đồ đời trước không có dị năng hệ không gian, nhưng cậu cũng đã xem qua trong tài liệu. Dị năng giả hệ không gian cấp một sẽ có không gian mở rộng lên đến một nghìn mét khối.
Cố Đồ nắm chặt tinh hạch trong lòng bàn tay, rất nhanh, tinh hạch liền mất đi ánh sáng, trở thành một cục đá xám xịt. Tinh thần của Cố Đồ cũng khá hơn một chút.
Vì trước tận thế có rất nhiều người chạy nạn, giờ Cố Đồ ở vùng ngoại ô gặp không ít tang thi đều cõng hành lý. Dị năng giả có một sức hấp dẫn khó hiểu với tang thi, cho nên những con tang thi kia vừa thấy Cố Đồ liền như ruồi thấy thịt mà bay tới.
Cố Đồ dựa vào kinh nghiệm đời trước, mệt mỏi đối phó từng đợt tang thi, thậm chí ban đêm đều ngủ không sâu. Sau mấy ngày lặn lội, cơ thể Cố Đồ càng thêm suy nhược. Cậu thở không ra hơi nằm trong sơn động, ý thức có chút mơ hồ. Nhưng cậu rõ ràng, cậu không thể buông lỏng cảnh giác. Một khi cậu phạm sai lầm một lần, cậu sẽ biến thành tang thi.
Đến ngày thứ năm, Cố Đồ rốt cuộc đến gần thôn Khê Liễu. Số tang thi cậu gặp cũng ngày càng ít. Buổi sáng cậu uống một bát cháo nóng, tiếp tục lên đường. Trên đường có không ít người chạy nạn, bọn họ cõng hành lý nặng trĩu, vẻ mặt mệt mỏi.
Giữa trưa, Cố Đồ tìm thấy hai sơn động gần nhau, cậu chọn một chỗ trong đó muốn vào nghỉ ngơi. Nhưng vừa đi vào, lại phát hiện bên trong đã có mười mấy người ngồi. Cố Đồ khựng lại, thu bước chân về. Trong sơn động, ánh mắt mọi người vô hồn, bọn họ ôm chặt lấy bọc đồ trên tay cúi đầu không nói lời nào.
Cố Đồ mím môi, đi sang sơn động bên cạnh, may mà sơn động này không có ai. Cậu đắp một tấm chăn lên người, bắt đầu ngủ trưa.
Đúng lúc này, Cố Đồ nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc: “Xin các người, tôi chỉ cần một hộp kháng sinh!”
Cố Đồ dừng lại một chút, ôm chặt gối đầu. Không nên xen vào việc người khác, người lương thiện sẽ bị người khác khinh thường, mày phải làm một người nhẫn tâm. Tiếng khóc không ngừng, trong đó có tiếng đàn ông nức nở: “Có thể cho một cái bánh bao không? Con gái tôi hai ngày rồi không ăn gì cả.”
Cố Đồ trở mình, kéo chăn lên. Mười phút sau, tiếng khóc vẫn tiếp tục.
“...Tôi có thể dùng nhà để đổi.”
Có người nói mỉa: “Ai cần nhà của ông? Tận thế đến rồi, đầy đường là nhà trống, cứ thế mà vào ở không phải được sao? Ai thèm?”
Vợ chồng khựng lại, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Cố Đồ ngón tay giật giật, nhưng vẫn tự nhủ không được mềm lòng. Cặp vợ chồng kia tiếp tục nói: “Nhà tôi ở thôn Khê Liễu, là nhà vừa xây xong, chúng tôi mua nhà trong thành nên vẫn chưa về ở. Thôn Khê Liễu bị ô nhiễm ít, có thể trồng lương thực.”
Người khác chế giễu: “Nếu nhà tốt như vậy, sao hai người lại đem ra trao đổi? Sao hai người còn phải chạy nạn?”
Cặp vợ chồng lại ngừng, ấp úng không nói nên lời.