Phương Triều Chu vươn thẳng cổ, nhìn ra ngoài. Từ sau tiếng quát của Chung Ly Việt Thủy, bên ngoài liền không còn động tĩnh. Y mím môi, đẩy Đồ Bạch vẫn đang dựa vào mình ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Y đi rất chậm, đến chỗ rèm cửa thì vén lên, thò đầu ra ngoài dò xét. Vừa ló ra, y liền đối mặt với hai cặp mắt. Một cặp thuộc về sư phụ y, cặp còn lại thuộc về Chung Ly Việt Thủy. Ánh mắt của Chung Ly Việt Thủy rõ ràng có lửa giận, như ngọn lửa đang cuồn cuộn bên trong.
Phương Triều Chu đối diện với ánh mắt đó, vội vàng rụt đầu về. Y chọc Chung Ly Việt Thủy tức giận? Không phải chứ, Lê Nhất Diệp cầu hôn thì có liên quan gì đến y đâu?
“Phương Triều Chu.” Giọng Chung Ly Việt Thủy lại truyền đến, lần này sự tức giận trong giọng nói không những không giảm mà còn tăng lên. Phương Triều Chu giơ tay sờ trán, vẻ mặt có chút bi thương. Thôi, Chung Ly Việt Thủy muốn giận cá chém thớt y, y cũng chẳng có cách nào.
Nghĩ đến đây, Phương Triều Chu mới chậm như rùa, với tốc độ cực kỳ thong thả dịch ra ngoài, rồi đứng cách Chung Ly Việt Thủy một khoảng, thận trọng hỏi: “Sư tổ, người gọi ta à?”
Chung Ly Việt Thủy nhìn chằm chằm y, không nói lời nào, ánh lửa trong mắt cứ cuộn lên cuộn xuống, như thể chỉ một cái chớp mắt nữa là có thể từ một vị đại năng tiên phong đạo cốt biến thành yêu thú ăn thịt người. Phương Triều Chu cảm thấy bất an, lén lút dịch sang vùng an toàn – bên phía sư phụ y.
Nếu Chung Ly Việt Thủy đánh y, sư phụ y thế nào cũng sẽ ngăn cản một chút. Sư phụ y không thể nào trơ mắt nhìn Chung Ly Việt Thủy đánh y mà thờ ơ. Y tin tưởng sư phụ mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play