Hỗ Hương chậm rãi siết chặt khăn tay, quay đầu lại mỉm cười nói xin lỗi với Phương Triều Chu, “Hỗ Hương vô dụng, khiến cho Cửu hoàng thúc lo lắng thật sự là lỗi của Hỗ Hương. Hôm nay Cửu hoàng thúc hồi kinh, việc tất yếu trước tiên là phải tiến cung diện kiến hoàng gia gia, hôm khác Cửu hoàng thúc rảnh rỗi, Hỗ Hương nhất định sẽ mở tiệc tạ lỗi Cửu hoàng thúc.”
Phương Triều Chu nghe thế thì từ chối thẳng, “Không cần mở tiệc, giờ ta đã tích cốc rồi, nếu ăn đồ ăn ở phàm trần ngược lại chỉ hại thân mà thôi.” Y quay đầu nhìn về phía sau, đám bá tánh kia vừa nhìn thấy Hỗ Hương đi ra liền quỳ xuống, “Chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, nhanh nhanh đi vào thôi.”
Hỗ Hương nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy thỉnh Cửu hoàng thúc lên kiệu.”
Dứt lời đã có mấy người nâng nhuyễn kiệu (1) lại đây, Phương Triều Chu nhìn mấy người nâng kiệu, suy nghĩ một chút rồi thử thăm dò: “Hay là các ngươi ngồi hết lên phi kiếm của ta đi? Như vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều.”
“Vâng.” Hỗ Hương nghe Phương Triều Chu nói thì mặt không đổi sắc, còn giơ tay ngăn lại người định nói bên cạnh.
Mà Phương Triều Chu thấy đối phương đồng ý bèn lập tức hóa lớn phi kiếm của mình, lên kiếm trước sau đó đưa tay đỡ Hỗ Hương lên theo. Hỗ Hương nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, rũ hàng mi dài run rẩy rồi mới đặt tay của mình lên.
Phương Triều Chu nắm chặt tay Hỗ Hương kéo người đi lên, giúp hắn tìm một chỗ đứng ổn thì lại vươn tay định kéo người nữa lên. Hỗ Hương nhìn thấy động tác của Phương Triều Chu, ánh mắt hơi thay đổi, còn người dưới kia vừa nhìn thấy ánh mắt này của hắn liền vội vàng lùi lại mấy bước, “Cửu hoàng tử khách khí rồi, chúng vi thần không cần ngồi trên phi kiếm đâu, lát nữa chúng tôi sẽ ngồi kiệu trở về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT