Lời vừa nói ra, ánh mắt của hai cha con đều có phần quỷ dị, không hẹn mà cùng đặt tầm mắt lên bụng Phương Triều Chu. Phương Triều Chu càng tức giận hơn, “Nhìn cái gì mà nhìn? Không có nổi đâu.”
Lê Châu nghe thấy lời này thì như bị sét đánh ngang tai, “Có thể có thật á? Thoại bản không gạt ta hả?” Gã hỏi xong, thấy Phương Triều Chu không để ý tới mình, bèn ngơ ngác nhìn về thẳng về phía cha, “Ông già, y có thể có thật sao?”
Hình như Lê Nhất Diệp cũng không nghĩ đứa con trai này của mình có thể ngu đến như vậy, khóe môi vốn đang nghẹn cười giờ lại méo xuống, lãnh đạm nói: “Ngươi còn xem nhiều mấy cái thoại bản linh tinh dở hơi đấy nữa, đến lúc đó ta sẽ truyền vị trí môn chủ này cho đệ đệ ngươi.”
Lê Châu: !!!
Gã còn muốn nói gì đó, nhưng cha gã không nghe, mang theo “mẹ kế” vừa nãy còn ở trong lòng gã rời đi.
Khi nãy Phương Triều Chu với Lê Châu chạy trốn hết ít nhất non nửa canh giờ, giờ trở lại căn phòng này còn chẳng cần đến thời gian uống một ngụm trà nóng. Lê Nhất Diệp đặt y ở trên ghế, múc nước vắt khăn, tỉ mỉ lau mấy lần cái lỗ tai bị cắn của Phương Triều Chu, lau xong, ông ta mới hỏi y.
“Nó còn cắn ngươi chỗ nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT