Dáng vẻ vốn có của Lê Châu cực kì giống một con mèo, mắt tròn xoe, mũi nhỏ, miệng nhỏ, trông chẳng giống Lê Nhất Diệp chút nào.
Gã bò lên trên giường, nặng nề hừ hai tiếng với Phương Triều Chu, “Cuối cùng ngươi cũng rơi vào trong tay ta, để xem tiểu gia ta trừng trị ngươi thế nào.”
Lê Châu nói xong liền sờ cái roi dài của mình, song lại phát hiện không thấy đâu, gã mới chợt nhớ ra lúc trước tắm gội thì đã đặt cái roi ở trên bàn, khi thay quần áo thì quên cầm theo.
Không có roi, Lê Châu hơi không vui.
Mà Phương Triều Chu cũng chú ý thấy bên hông Lê Châu không có roi, y nhẹ nhàng thở ra, giờ cả người y không có sức lực, nếu như tiểu ma đầu muốn đánh y, y có trốn cũng không trốn được.
Nào biết hành động thở ra của Phương Triều Chu lại bị Lê Châu nhìn rõ rành rành, cái này lại làm cho tiểu ma đầu càng không vui. Mắt mèo đánh giá Phương Triều Chu từ trên xuống dưới, từ trái sang phải hết nửa ngày, rồi gã cầm tay Phương Triều Chu lên.
Lúc này Phương Triều Chu không mặc quần áo của mình, Lê Nhất Diệp có sở thích rõ ràng, ông ta thích mỹ nhân tính cách mềm yếu, nhỏ nhắn, y phục mặc lên tốt nhất nên là sam y mềm mại trắng bạc. Phương Triều Chu cả người là y phục từ tơ Vân Vụ (mây mù) tốt nhất dệt thành, chỉ mới bị người cầm lấy cánh tay nâng lên mà ống tay áo đã tự động rơi xuống, lộ ra một đoạn cánh tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play