Vẻ mặt Tiết Đan Dung thay đổi rất rõ ràng, môi đỏ mấp máy cực kì căng thẳng, như thể đang cố kìm nén gì đó, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ xoay người tiếp tục xếp bằng ở một chỗ đất trống.
Phương Triều Chu thấy Tiết Đan Dung đột nhiên cách xa mình như vậy, hơi sửng sốt nhưng nghĩ nghĩ một chút, đây mới là tiểu sư đệ bình thường, tiểu sư đệ trước đó quá không bình thường, nhất định là hắn bị độc tố làm tổn thương đại não.
Bọn họ ở ngôi miếu này ngây người một đêm, Phương Triều Chu vốn định chú ý động tĩnh bên ngoài với Tiết Đan Dung nhưng không bao lâu sau y đã ngủ, lúc tỉnh lại cũng là nhờ Tiết Đan Dung gọi dậy.
“Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta phải đi.” Tiết Đan Dung lạnh nhạt nói xong câu đó rồi cầm kiếm Đoạn Thủy lên, giải trừ kết giới rồi ra ngoài miếu trước.
Phương Triều Chu vội vàng đứng dậy, song hiện giờ y quần áo tóc tai không chỉnh tề, chỉ có thể mở miệng nói một câu.
“Tiểu sư đệ, đợi huynh!”
Đến khi y sửa sang lại áo quần đầu tóc cho gọn gàng rồi đi ra ngoài thì Tiết Đan Dung đã ngự kiếm, Phương Triều Chu thấy vậy cũng vội vàng giẫm lên kiếm.
Chỉ là kiếm Đoạn Thủy này khác với lúc trước, thời điểm bay lên thì tung hoành ngang dọc làm Phương Triều Chu nhiều lần phải hít khí lạnh. Vốn nghe pháp bảo bản mạng sẽ dựa theo tâm tình chủ nhân mà có những trạng thái khác nhau, chẳng lẽ tâm tình tiểu sư đệ bây giờ không tốt sao?
Sau khi đoán được khả năng này, Phương Triều Chu càng cẩn trọng hơn, dọc theo cả đường đi y không nói chuyện với Tiết Đan Dung, sợ chọc cho đối phương càng khó chịu hơn. Tuy y không mở miệng nhưng hình như tâm tình Tiết Đan Dung cũng chẳng tốt lên gì mấy, thậm chí còn mơ hồ ngày càng đi xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT