Phương Triều Chu bị đau đến tỉnh, y mơ mơ màng màng mở mắt ra đối diện với một đôi mắt phượng. Cặp mắt phượng kia thật xinh đẹp, hàng mi dài, đen sẫm như cánh bướm, đuôi mắt hếch lên như được họa bằng bút lông tinh xảo. Chủ nhân cặp mắt ấy không nhìn y mà ôm y rồi nhanh chóng lăn sang một bên.
Ngay khi bọn họ vừa lăn xuống thì chiếc giường mới nằm lập tức nổ tung một nửa.
Lăn xong chủ nhân mắt phượng mới ý thức được Phương Triều Chu trong lòng đã tỉnh. Khuôn mặt trắng như tuyết kia nháy mắt hiện lên sắc hồng nhạt rõ ràng, thậm chí còn thoáng nét hoảng loạn, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, một tay cản đòn, tay còn lại nâng Phương Triều Chu dậy.
Phương Triều Chu lúc này còn đang lơ mơ hồ đồ, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Y mê mang ngồi dậy nhìn Lê Nhất Diệp cách đó không xa, ngơ ngác chớp mắt, lại quay đầu nhìn xuống Tiết Đan Dung bên cạnh đang thi pháp rồi bắt đầu lâm vào trạng thái ngây người lâu dài.
Tuy y vì đau đớn mới thoát ra khỏi sự khống chế của nến Dục, nhưng khi nãy đã uống rất nhiều rượu khiến cho bây giờ không cách nào tỉnh táo nổi. Nếu không phải xung quanh đang hỗn loạn do đánh chém tạo nên âm thanh quá lớn thì bây giờ y thậm chí hoàn toàn có thể ngồi ngủ được.
Rốt cuộc Tiết Đan Dung vẫn còn nhỏ, đặc biệt là hắn còn phải bảo vệ Phương Triều Chu đang lên cơn ngốc bên cạnh, vậy nên rất nhanh sau đó hắn đã thua, bị Lê Nhất Diệp dùng Khốn Tiên Thằng trói lại.
Mà Phương Triều Chu nhìn thấy Tiết Đan Dung bị trói đằng sau, nhẹ nhàng chớp mắt rồi tiếp tục đờ ra.
Trong đầu y bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ ——
Buồn ngủ quá, đánh xong rồi à? Được ngủ chưa vậy?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT