Tống Liên Y thấp giọng mắng câu kia rồi đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới quay lại nhìn Phương Triều Chu.
Không thể không nói, thuật Huyễn Hình của Lê Nhất Diệp thật sự rất lợi hại, ít nhất là bề ngoài Phương Triều Chu thoạt nhìn giống Tiết Đan Dung, dù vậy ánh mắt lại khác biệt.
Cùng là một đôi mắt phượng, của Tiết Đan Dung thì lạnh như tuyết đẩy người khác ra xa vạn dặm, còn của Phương Triều Chu thì cực kì ôn hòa, ôn hòa đến nỗi dường như y căn bản không biết tức giận.
Tống Liên Y thích mỹ nhân có tính tình thất thường, Phương Triều Chu là loại y ghét nhất, dù có tra tấn đến mấy cũng chẳng có phản ứng.
Song người đang bị trói ở đây, Tống Liên Y vì vậy mà đắc tội với Lê Nhất Diệp. Mặc dù y không sợ ông ta nhưng nếu đã phí công cướp người thì chí ít cũng phải thu lại chút gì đó.
Nghĩ tới đây, Tống Liên Y quay lại đi đến trước mặt Phương Triều Chu, dùng sức kéo dải lụa xuống, “Đêm hẵng còn dài, chúng ta cứ từ từ.”
Y kéo thẳng người vào phòng, bởi vì bị hạ cấm ngôn thuật nên Phương Triều Chu không mở miệng được, điều này làm cho Tống Liên Y thoải mái đôi chút, chỉ cần không nghĩ về lời đối phương nói là được.
Tống Liên Y kéo người tới tới giường mỹ nhân ở chính giữa rồi đẩy người lên. Phương Triều Chu vừa mới bị bắt nằm lên đó thì đã nghe thấy tiếng cơ quan, nháy mắt sau, y phát hiện chân tay mình đều bị trói lại.
“Đây là tơ cá mập được đúc luyện, sẽ dựa vào người bị trói mà điều chỉnh độ co giãn, ngươi càng giãy giụa, nó càng trói chặt ngươi.” Ánh mắt Tống Liên Y nhẹ nhàng lướt qua dải lụa xanh biếc buộc trên cổ tay Phương Triều Chu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play