Sáng sớm hôm sau, Phương Triều Chu trước hết đút Tiết Đan Dung một chén thuốc, lại lấy ra miếng đệm gối mua hôm qua cột vào đầu gối đối phương, Tiết Đan Dung thấy hành động của Phương Triều Chu, có chút khó hiểu. Phương Triều Chu cột xong cho Tiết Đan Dung, lại tự mình cột một cái, cột xong rồi đối diện với ánh mắt Tiết Đan Dung, mới giải thích nói: “Chờ về Thiên Thủy Tông khẳng định phải quỳ, có cái này liền không đau như vậy.”
Lát nữa bọn họ trở về, chính là phải quỳ ở ngoài sơn môn, đá vụn bùn đất, quỳ lên rất đau, không chỉ thế, để tỏ thái độ, khẳng định phải gỡ bỏ toàn bộ phòng ngự, dùng thân thể trần trụi mà quỳ mới được.
Quỳ khẳng định không thể thiếu, nhưng làm chút động tác nhỏ giảm bớt đau đớn thì vẫn được.
Tiết Đan Dung minh bạch ý Phương Triều Chu, y nhíu mày, định vươn tay kéo miếng đệm gối xuống, Phương Triều Chu vội vàng ngăn lại, “Ngươi tháo nó làm gì? Mặc vào, ta mua hai cái đệm gối này rất đắt, không được lãng phí.”
Tiết Đan Dung mày nhăn càng chặt, nhưng không còn vươn tay nữa, ánh mắt y chuyển xuống đùi Phương Triều Chu, “Vậy sư huynh cởi đệm gối ra, một mình ta quỳ là được.”
“Ngươi quỳ ngươi, ta quỳ ta, ngươi có lỗi, ta cũng có lỗi. Ta không chỉ làm trò trước mặt sư tổ mà mang ngươi đi, còn bắt cóc Kim Sí Điểu, cũng là tội càng thêm nặng, cho nên lát nữa chúng ta tự ai nấy quỳ.” Phương Triều Chu nói, thả ống quần Tiết Đan Dung xuống, y cột đệm gối vào bên trong, từ bên ngoài nhìn thì không thấy được, “Được rồi, chúng ta xuất phát đi.”
Y nói xong phát hiện Tiết Đan Dung không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play