Nói đến đây, Thẩm Nhu Mị liếc nhìn Thần Vương, giọng nói dịu dàng, ngữ khí vô cùng thành khẩn, nhưng trong sự thành khẩn đó lại ẩn chứa nỗi uất ức sâu sắc:
"Sáng mai nhi thần sẽ đến Vinh Vương phủ xin lỗi Thất tẩu."
"Mị Nhi!" Thần Vương đau lòng nhìn nàng:
"Mẫu hậu, Mị Nhi nàng. . ."
"Thôi được rồi, con cũng đã trưởng thành, mẫu hậu có thể quản con nhất thời chứ không thể quản con cả đời. Con và Thất ca của con là máu mủ ruột thịt, khi bản cung còn sống, hy vọng hai huynh đệ các con nương tựa lẫn nhau, đừng vì vài chuyện nhỏ nhặt mà gây bất hòa. Nếu bản cung không còn nữa, hai huynh đệ các con có long trời lở đất, bản cung cũng không khuyên can được. Bây giờ bản cung nói con, trong lòng con không muốn, bản cung cũng không ép, chỉ mong con chiếu cố Thất ca của con nhiều hơn, nó bây giờ chân cẳng bất tiện."
Khi Vũ Hoàng hậu nghe lời của Thẩm Nhu Mị, bà đã cố nhịn đi nhịn lại, cuối cùng mới không ra vẻ mẹ chồng trước mặt Thần Vương.
Bà quay mặt đi, lau đôi mắt hơi hoe đỏ, gương mặt đầy vẻ ưu phiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play