"Ta không muốn vào vương phủ."

Bạch Sung Sanh có chút ác cảm với Dung Diệp, nhưng lại không thể không cầu cạnh thế lực của Vinh Vương phủ.

Bởi vì nghĩ đi nghĩ lại, người có thể át vía Dung Quý phi chỉ có Vũ Hoàng hậu.

Quan trọng nhất là, Vinh Vương quyền thế ngút trời, lại được hoàng thượng chống lưng, nếu cô bé có thể thuyết phục được tiểu thế tử, Dung Quý phi cũng không thể làm gì mẫu thân cô bé.

"Ta nói thật với ngươi, hôm nay ta có việc muốn nhờ ngươi. Mẫu thân ta bị người ta hại, bị người của Dung Quý phi đưa vào hoàng cung. Một mình bà ấy, không biết sẽ bị họ bắt nạt thế nào. Ngươi có thể giúp ta nói với phụ vương ngươi, đưa mẫu thân ta ra được không? Nếu không, ngài ấy đưa ta vào cung cầu kiến hoàng thượng cũng được."

"Cái gì!"

Dung Cảnh Lâm kinh ngạc kêu lên:

"Tại sao Dung Quý phi lại đưa mẫu thân đi?"

Thượng ma ma nhếch miệng, ngồi xổm xuống sửa lại:

"Tiểu thế tử, nên gọi là Bạch cô nương hoặc Bạch y nữ, không nên tùy tiện gọi người khác là mẫu thân."

"Nhưng mà. . ."

Dung Cảnh Lâm quay đầu, tay nhỏ nắm chặt, nghiêm túc nói với Thượng ma ma:

"Bà ấy chính là mẫu thân của con, đời này con chỉ nhận một mình bà ấy. Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, phụ vương sau này sẽ không bao giờ cưới được vương phi nữa. Con muốn đi tìm phụ vương."

Nói xong, Dung Cảnh Lâm dắt tay Bạch Sung Sanh, đi ngang qua Thượng ma ma.

Thượng ma ma bị dọa sợ, vội chạy đến bên cạnh Dung Cảnh Lâm, ngăn cản:

"Thế tử, vương gia nói mấy ngày nay người không được đi đâu cả, chỉ ở trong phủ dưỡng thương, do lão nô trông chừng người. Người đâu, đưa đứa trẻ này ra ngoài."

"Không được chạm vào cô ấy."

Dung Cảnh Lâm kéo Bạch Sung Sanh ra sau lưng mình, dang hai tay ra, khí thế hùng hổ.

Tuyết Lang cũng chắn trước mặt Bạch Sung Sanh, nhe hàm răng trắng ởn.

Đám hạ nhân vốn đã sợ Tuyết Lang, bây giờ lại thấy nó nhe răng với mình, liền không dám tiến lên nữa.

Lúc này, trên cây cầu đá đối diện Bảo Tân Các, một nhóm người đi tới.

Dung Cảnh Lâm liếc mắt một cái đã nhận ra đó là phụ vương của mình, cậu kéo chặt tay Bạch Sung Sanh, nhanh chân chạy về phía Dung Diệp.

"Phụ vương, phụ vương, người về thật đúng lúc, con đang định đi tìm người."

Dung Cảnh Lâm chạy lên đầu cầu đá, Dung Diệp vừa lúc đến gần.

Tề quản sự đi theo sau hắn, thấy Tuyết Lang đi sau lưng Dung Cảnh Lâm, thầm lau mồ hôi.

"Vương gia, thì ra Tuyết Lang thật sự đến tìm tiểu thế tử."

Tề quản sự nói.

Tuyết Lang thấy chủ nhân, cái đuôi đang vẫy cao lập tức cụp xuống, tai cũng cụp lại, đôi mắt nhìn xuống, trông có vẻ rất sợ Dung Diệp.

Khi Dung Cảnh Lâm đến bên cạnh Dung Diệp, Bạch Sung Sanh đã rút tay mình lại, đứng sau lưng Dung Cảnh Lâm, mắt tròn xoe nhìn Dung Diệp.

Dung Diệp cũng đang nhìn cô bé.

"Dung Quý phi đã đưa mẫu thân đi rồi, phụ vương mau vào cung cứu mẫu thân."

Dung Cảnh Lâm níu lấy ngón tay hắn, sốt ruột lắc lắc cánh tay.

Thượng ma ma chạy tới, nắm lấy tay kia của Dung Cảnh Lâm, nói:

"Tiểu thế tử, đừng xen vào chuyện của người khác."

"Đây không phải chuyện của người khác, bà ấy là mẫu phi tương lai của con. Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, phụ vương sau này sẽ không có vương phi nữa."

Dung Cảnh Lâm hất tay Thượng ma ma ra, cố chấp nói.

Đám hạ nhân nghe vậy, đều thầm lau mồ hôi.

Ngược lại, Bạch Sung Sanh lại vô cùng bình tĩnh.

Ánh mắt cô bé nhìn Dung Diệp, lạnh như băng, mang theo một tia hận thù.

Dung Diệp cảm thấy, bộ dạng này của cô bé rất giống Bạch Chiêu Tuyết.

Hắn bước đến trước mặt Bạch Sung Sanh, đưa tay gỡ chiếc lá cỏ khô trên tóc cô bé:

"Lại chui lỗ chó."

"Đúng vậy, vương phủ của các người canh phòng nghiêm ngặt, ta không chui lỗ chó thì làm sao vào được?" Bạch Sung Sanh không còn vẻ rụt rè, cẩn thận như lần đầu gặp hắn nữa, cô bé nói thẳng: "Ta muốn nhờ ngươi cứu mẫu thân ta, nếu không. . . ngươi đưa ta vào cung."

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play