Hắn lập tức giơ tay, chỉ về phía Bạch Thanh Linh, giọng điệu bá đạo:

"Bổn vương muốn nàng."

Bạch Thanh Linh vừa đi qua đại sảnh, nghe vậy liền chậm rãi dừng bước, đôi mắt lãnh đạm liếc về phía Dung Khải.

Hắn đang đứng cạnh Bạch Cẩm, một tay đặt trên cánh tay nàng ta. Năm năm trôi qua, năm tháng dường như đã quá ưu ái hắn, không chỉ chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt mà còn khiến khí chất của hắn càng thêm uy phong, trầm liễm.

Bà chủ Lưu Nham Các sắc mặt khẽ biến, vội bước lên định giải thích, ai ngờ. . .

Một giọng nữ trong trẻo, cao ngạo bỗng vang lên giữa đại sảnh:

"Ta rất đắt."

Bà chủ cứng đờ cả người.

Bạch Thanh Linh đi cùng Vinh Vương vào các, thân phận ắt hẳn là khách quý. Vinh Vương phủ và Đoan Vương phủ vốn chẳng ưa gì nhau, bà không muốn thấy hai bên lại xung đột. Thế nhưng bà không ngờ, Bạch Thanh Linh lại đáp trả như vậy.

"Rất đắt?"

Dung Khải chau mày, tỏ vẻ không vui, trút giận lên người bà chủ:

"Ngươi quản giáo người của Lưu Nham Các như thế đấy à?"

"Chuyện này. . . Đoan Vương điện hạ, nàng ấy không. . ."

"Muốn mời ta đến tận nhà, phí khám bệnh là một lạng bạc, trả trước. Phải hẹn trước mười ngày, phí hẹn là hai lạng bạc. Sau khi đến phủ, tiền thuốc men sẽ tính riêng. Nếu cần ta ở lại chăm sóc, phải trả thêm ngân lượng, mức phí tùy thuộc vào tình trạng của bệnh nhân."

Giọng nói trong trẻo như tiếng chim hoàng anh cất lên, cắt ngang lời bà chủ Lưu Nham Các.

Tất cả nữ y trong các đều đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Thanh Linh.

Chỉ thấy đôi mắt nàng long lanh, tản ra nét thanh tao thoát tục. Bàn tay thon thả khẽ vuốt lại tà váy, sự tự tin toát ra từ cốt cách khiến đóa châu hoa ba cánh giữa trán nàng càng thêm rực rỡ.

Nàng chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào Dung Khải:

"Nếu muốn mời, bây giờ có thể hẹn trước. Mười ngày sau, ta sẽ đến quý phủ."

Dứt lời, sắc mặt Dung Khải đã sa sầm.

Hắn siết chặt nắm tay, vương uy không giảm, lạnh lùng quát:

"Hỗn xược!"

Bạch Thanh Linh nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Tiểu nữ không dám hỗn xược, câu nào cũng là lời thật lòng!"

Giọng điệu nàng khiêm tốn, nhưng cử chỉ lại chẳng hề có nửa điểm kính sợ.

Đoan Vương phi Bạch Cẩm, người vẫn luôn đứng cạnh Dung Khải, gương mặt thoáng nét giận dữ:

"Hồng Nương, nữ y này mới đến sao? Trước đây chưa từng gặp qua. Nếu là người mới, vẫn nên dạy dỗ lại cho phải phép. Gặp chúng ta thì không sao, chứ lỡ đắc tội với quý nhân trong cung, e là. . . sẽ liên lụy đến cả Lưu Nham Các của các người."

Hồng Nương là hoa danh của bà chủ Lưu Nham Các.

Sắc mặt Hồng Nương liên tục thay đổi, bà khó xử nhíu mày, khép nép nói:

"Đoan Vương, Đoan Vương phi, vị cô nương này không phải nữ y của Lưu Nham Các chúng ta, nàng là. . ."

Đúng lúc này, một tiếng cười trầm thấp, mang theo ý giễu cợt vang lên từ trên lầu.

Hồng Nương vội ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Dung Diệp đang từ trên cầu thang đi xuống.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong nhàn nhạt.

Tảng băng ngàn năm đã mỉm cười.

Hồng Nương sợ đến mức vội cúi đầu, không dám nhiều lời.

Dung Diệp dừng bước sau lưng Bạch Thanh Linh, ánh mắt càng thêm châm chọc, giọng nói cao ngạo mà đanh thép:

"Nữ y của Vinh Vương phủ ta, từ khi nào đến lượt Đoan Vương phủ các người dạy dỗ?"

Cái gì!

Thân thể Dung Khải cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Gương mặt Bạch Cẩm thì vặn vẹo đến biến dạng, nàng cảm thấy những lời mình vừa nói như một cái tát trời giáng, vả thẳng vào mặt mình.

Đau rát. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play