Chồng của An thị là một tay cờ bạc, liếc mắt đã nhận ra tấm vải trên người Dung Cẩm Hoàng có giá trị không nhỏ, còn cây trâm trên đầu nàng, nếu đem bán cũng đủ cho dân thường ăn uống ba năm.
Nếu có thể lấy được một cây trâm của đối phương, họ cũng lời to.
An thị nghe lời chồng, càng trở nên ngang ngược hơn, bà ta ngồi phịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết:
"Ối dào, sao tôi lại khổ thế này, vất vả dành dụm cả năm trời mới mua được hai miếng thịt đó, định bụng đợi mấy đứa con trai về sẽ cắt ra hầm ăn. Ai ngờ mình còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị chó ăn mất. Còn có vương pháp hay không, có ai quản hay không? Các người nhà giàu, bữa nào cũng có thịt, còn dân chúng chúng tôi thì khác, vì ba bữa cơm mà đến ấm no cũng không lo nổi, miếng thịt này đối với chúng tôi còn quý hơn vàng."
"Đúng, bồi thường đi, không bồi thường thì hôm nay các người đừng h. . . A. . ."
"Rầm!"
Chồng của An thị càng lúc càng đến gần, định nhân lúc đông người đến gần Dung Cẩm Hoàng để trộm vài món trang sức bán lấy tiền. Nhưng ai ngờ hắn còn chưa kịp đến gần, trong đám đông đã bước ra một người đàn ông mặc áo trắng đeo mặt nạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT