Nàng cúi đầu, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, nói:
"Di mẫu, lúc bà ngoại còn sống, Bích Ngọc không muốn phụ lòng bà, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn phụ tấm lòng của bà. Sự không ưa của Nhiếp Chính Vương đối với Bích Ngọc, Bích Ngọc cũng đã nhận ra, nên mới ở Nhiếp Chính vương phủ không bao lâu đã rời đi, vốn không muốn dây dưa với ngài ấy nữa, nhưng Bích Ngọc lại có thai."
"Dù vậy, Bích Ngọc cũng không dám mơ tưởng Nhiếp Chính Vương sẽ giữ lại giọt máu này, vì khi Bích Ngọc biết mình có thai, Nhiếp Chính Vương cũng đã đưa một người phụ nữ mang thai bảy tháng về. Từ lúc đó, Bích Ngọc đã biết Nhiếp Chính vương phủ không phải là nơi nương thân của mình. Đêm trước khi Từ gia bị diệt môn, Bích Ngọc đã thu dọn hành lý rời khỏi kinh thành, vốn định tìm một nơi không người để sinh con."
"Cả đời còn lại sẽ nương tựa vào con, nhưng Bích Ngọc không ngờ, điều này lại khiến Bích Ngọc và bà ngoại. . . âm dương cách biệt. Bích Ngọc vừa về đến kinh thành đã bị Hoàng hậu nương nương bắt được. Lúc đó Bích Ngọc thật sự rất sợ, sợ ngay cả giọt máu cuối cùng trong bụng cũng không giữ được!"
Trái tim Thái hậu như bị một vật sắc nhọn rạch một đường, vừa đau đớn vừa áy náy.
Bà vội vàng giao đứa bé trong lòng cho nhũ nương.
Sau khi nhũ nương bế Tiểu A Hoàng đi, Thái hậu cũng đỏ hoe mắt, thở dài một hơi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT