Không lâu sau, Dung Diệp quay trở lại sân viện.

Hắn đứng trước cửa phòng, ra lệnh:

"Mở cửa."

Hắc Ưng Vệ vội vàng lấy chìa khóa, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng Dung Diệp lại cảm thấy quá chậm. Khi Hắc Ưng Vệ còn đang loay hoay với ổ khóa, hắn đã nhấc chân, đá mạnh vào cửa.

"Rầm!"

Một chiếc ghế gãy chân, ngay khoảnh khắc cửa mở, từ bên trong bay ra.

Dung Diệp nhanh chóng vung quyền đánh tới.

Chiếc ghế vỡ tan tành.

Bạch Thanh Linh đang đứng trước cửa giật nảy mình.

Nàng không ngờ cửa phòng lại đột ngột mở ra.

Thế nhưng, khi nhìn thấy cánh cửa phía sau người đàn ông đã mở toang, nàng theo bản năng lao ra ngoài. . .

Nếu đằng nào cũng chết, thì còn gì phải sợ.

Nàng nhất định phải gặp đứa trẻ đó.

Nhưng. . .

Nàng tưởng mình đã đủ nhanh, nhưng đối phương còn nhanh hơn. Khi nàng vừa chạy được hai ba bước, hắn cũng đã bước tới, cúi người, vác bổng cả người nàng lên vai.

Động tác của hắn nhanh gọn, dứt khoát, không cho Bạch Thanh Linh kịp suy nghĩ. Một trận trời đất quay cuồng, nàng đã bị ném lên giường trong phòng ngủ.

Cánh cửa đang mở toang cũng bị Hắc Ưng Vệ bên ngoài đóng sầm lại.

Bạch Thanh Linh sững sờ.

Hắn định làm gì?

"Cởi quần áo ra."

Cái gì?

Bạch Thanh Linh cúi xuống nhìn quần áo của mình, trên chiếc áo choàng màu lam băng có thêu một đôi chim sẻ tinh xảo.

Tại sao nàng phải cởi quần áo?

Chẳng lẽ hắn muốn. . .

Bạch Thanh Linh nghĩ lệch đi, tức giận đến trừng lớn mắt, gầm lên:

"Đứa trẻ đang nguy kịch, ngươi còn có tâm trí nghĩ đến chuyện nam nữ, ngươi. . . ngươi đừng chạm vào ta. . ."

"Xoẹt!"

"Tên khốn nhà ngươi, đừng chạm vào ta!"

Nàng dùng cả tay chân để chống cự.

Dung Diệp đè lên người nàng, hai chân kẹp chặt đôi chân đang không ngừng giãy giụa của nàng, một tay giữ chặt hai tay nàng giơ cao quá đầu.

Tư thế này khiến Bạch Thanh Linh cảm thấy bị sỉ nhục chưa từng có.

Nàng không thể giãy giụa thêm chút nào nữa.

Người đàn ông thuận lợi cởi áo choàng của nàng, rồi mở tung lớp áo trong.

Một luồng khí lạnh ập đến.

Đôi mắt Bạch Thanh Linh ngấn lệ, toàn thân run rẩy, nàng thét lên:

"Ngươi giết ta đi, đợi ta chết rồi, ngươi có thể tùy ý làm gì thì làm."

Lúc này, người đàn ông ngừng động tác.

Hắn từ từ thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống nữ tử dưới thân, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhạt:

"Bổn vương không có sở thích gian thi."

Trong lúc nói, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng kéo mở lớp áo trên eo nàng.

Vùng bụng phẳng lì, mịn màng hiện ra trong mắt hắn.

Một vết sẹo màu hồng nhạt, kéo dài từ rốn xuống đến vùng kín.

Sau khi xác nhận, Dung Diệp nhanh chóng rời khỏi người nàng.

Chiếc áo choàng trên người hắn cũng theo đó phủ lên người Bạch Thanh Linh, che đi sự hỗn loạn trên cơ thể nàng một cách kín đáo.

"Mặc quần áo vào."

Đôi môi Bạch Thanh Linh khẽ run, nàng đột ngột ngồi dậy, tức giận mắng:

"Ngươi. . . đồ điên, đồ thần kinh!"

Chiếc áo choàng trên người bị nàng ném mạnh xuống đất. Nàng nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng chỉnh trang lại.

Nhưng lời nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến động tác của nàng run lên.

"Có một đứa trẻ nói với Bổn vương, nó là do mẹ nó tự mổ bụng sinh ra."

Bạch Thanh Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Lúc này, Dung Diệp đã xoay người, cúi mắt xuống, tư thế cao ngạo, không ai bì nổi.

"Bổn vương tạm thời tin hai mẹ con ngươi. Nếu không chữa khỏi cho Cảnh Lâm, ngươi hãy chôn cùng nó đi. Bổn vương sẽ cho ngươi và Cảnh Lâm một cỗ quan tài mẫu tử. Nếu ngươi không nỡ bỏ con gái mình, Bổn vương có thể làm thêm một cỗ nữa. . ."

"Đừng chạm vào Sung Nhi của ta! Nếu ngươi làm con bé bị thương dù chỉ một chút, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!"

Nàng từ trên giường nhảy xuống, lao thẳng về phía Dung Diệp.

Ai ngờ cú lao này, chân người đàn ông vấp phải vật gì đó, khiến cả hai cùng ngã xuống.

Môi nàng đập vào khóe môi hắn.

Bạch Thanh Linh đột ngột ngẩng đầu, hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Hắn nhếch môi:

"Vội vã muốn có quan hệ với Bổn vương đến vậy sao?"

"Ta không có!"

Bạch Thanh Linh vội vàng đứng dậy, ngồi bệt xuống đất. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không biết vì xấu hổ hay tức giận, đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu:

"Ngươi trả con bé lại cho ta! Chuyện của Cảnh Thế tử ngươi đừng lôi người vô tội vào, nó chỉ là một đứa trẻ."

Dù trong lòng ngùn ngụt lửa giận, nàng vẫn phải thỏa hiệp.

Nàng không dám lấy tính mạng của Sung Nhi ra đánh cược.

Ai biết được người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ.

Nàng chuẩn bị đứng dậy thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng của một nam tử trẻ tuổi:

"Chủ tử, Thế tử không ổn rồi. Khi thái y rửa vết thương cho Thế tử, máu chảy không ngừng."

Dung Diệp một tay chống xuống đất, nhanh chóng đứng dậy.

Đồng thời, cánh tay dài của hắn vươn ra nắm lấy cánh tay Bạch Thanh Linh, hơi dùng sức nhấc lên, lại một lần nữa vác nàng lên vai.

Bạch Thanh Linh kinh hãi kêu lên:

"Ngươi. . . thả ta xuống, ta tự đi được. . ."

Chữ "được" còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng "vút", người đàn ông không phải đi, mà là bay.

Khi Dung Diệp dừng lại, Bạch Thanh Linh đã nôn hết lên người hắn. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play