Liễu Hàm Yên cúi đầu, thân thể từ từ khuỵu xuống, quỳ rạp trên đất, đau đớn khóc ròng:
"A Tuyết, là ta giết nàng, là người của ta phóng tên, độc dược kia cũng là ta đưa cho nàng. Ta vốn định giết chết nàng, nhưng khi thấy nàng mình đầy thương tích xông vào rừng, còn có đứa bé kia. . . Ta đột nhiên nghĩ đến ngươi và A Vọng, ta cũng là một người mẹ, cho nên. . . ta đã giúp nàng giải độc, rồi thả họ đi."
"Nhưng ngày hôm sau liền truyền đến tin dữ, Thuần Hoàng hậu đã chết, nghe nói là bị tên bắn chết, kịch độc trên mũi tên giống hệt loại ta đưa cho nàng. Ta dự cảm có chuyện chẳng lành, liền vội vàng dẫn tộc nhân Ô Tân rút khỏi Nhung quốc, từ đó bế quan ẩn thế. Tuy ta không tự tay đoạt mạng nàng, nhưng cũng là gián tiếp hại chết nàng. Nếu ta không bắt con của nàng đến Độc Mãng sơn, không hại nàng bị thương, với bản lĩnh của nàng, sao có thể bị một mũi tên ám sát dễ dàng như vậy."
"Vậy là không phải mẫu thân tự tay giết nàng, không phải người giết."
Bạch Thanh Linh quỳ xuống, ôm lấy khuôn mặt của Liễu Hàm Yên, vừa khóc vừa cười.
Chỉ cần không phải người giết, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Nhưng rốt cuộc, ai là kẻ đã bắn mũi tên đó năm xưa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT