“Dì ấy thật sự tin tưởng chúng ta, vạn nhất chúng ta là người xấu, cầm hạt châu vàng bỏ chạy thì sao.” Trương Hiểu Quyên thuận tay đóng hộp trang sức lại, cẩn thận đặt bên gối của Trương Mỹ Tuệ.
Lâm Tiểu Bắc căng thẳng đến đổ mồ hôi, ngồi phịch xuống giường tầng dưới, “Hạt châu nhỏ như vậy, chắc chỉ mấy trăm tệ thôi. Bình thường thì không ai vì mấy trăm tệ mà trộm đồ rồi mất việc đâu, dì ấy nghĩ đơn giản cũng là chuyện bình thường.”
“Bà ấy không phải tin tưởng chúng ta, mà là biết chúng ta không thể đi.” Lục Sanh điềm nhiên bước đến cửa, thăm dò bước một bước.
Một rào cản vô hình chặn lối đi, khiến đầu ngón chân của Lục Sanh hơi đau.
“Chết tiệt?” Trương Hiểu Quyên nhanh chóng chạy tới, vung nắm đấm đánh vào không khí hai cái, tay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức nóng rát.
Cửa ra vào dường như có một bức tường không khí, bịt kín lối thoát duy nhất của căn phòng, ngay cả con bù nhìn nhỏ của Trương Hiểu Quyên cũng chặn đường, đập thình thịch vào tường.
“Chết tiệt…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play