Tư Như Hân hơi ngơ ngác, chưa hiểu rõ ẩn ý trong lời đó, chỉ cười nhẹ rồi cúi đầu không đáp. Cô cũng đâu biết nói gì….
Cô không hề biết, chính ánh mắt trong sáng ấy, nụ cười dịu dàng đó, lại khiến trái tim người đàn ông trước mặt rung động từng hồi.
Sau khi Dục Hàng dùng hết, cô liền dọn dẹp lui ra ngoài, công việc càng ngày càng thành thạo, Dục Hàng vân vê môi nhìn bóng lưng của cô, hắn đang nghĩ có nên để cô làm công việc này luôn hay là không đây.
Tầm 5 phút sau, hắn liền xua tay, thôi bỏ đi, hắn không muốn ép cô, chắc hẳn cô cũng không muốn làm công việc này mãi.
Buổi trưa, bác sĩ riêng đến tận nhà khám bệnh cho Dục Hàng, hắn nghỉ thêm một lát, thấy anh ăn được nhiều hơn hôm qua, tâm trạng cũng thoải mái hơn nên lúc ra về bác sĩ riêng không quên nói nhỏ với Tư Như Hân:”Cô Tư à, hiểm khi tôi thấy Dục Tổng
cười. Cũng hiếm khi tôi thấy tâm trạng ngài ấy thả lỏng đến vậy, cô làm cách nào đặc biệt vậy?”.
Tư Như Hân chỉ cười lúng túng: “Chắc tại hôm nay ngài ấy đỡ mệt rồi ạ…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT