Ký túc xá này vốn dĩ có năm người, sau khi người thứ hai tự sát chỉ còn lại bốn.
Người thứ hai đó tên là Chu Nam Tùng.
Đồ đạc của cô vẫn còn nguyên tại chỗ, bao gồm cả đệm giường và sách vở. Người nhà đã đến lấy đi một số vật dụng quan trọng, phần còn lại thì để nguyên.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ từ các bạn cùng phòng, phía nhà trường không xử lý đống di vật này mà chỉ để yên tại chỗ, dự tính đợi sau khi cả phòng tốt nghiệp mới tính chuyện xử lý.
Lúc Khung Thương bước vào phòng, trong ký túc xá không có ai. Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, các bạn cùng phòng có vẻ đã ăn trưa xong và quay lại phòng học để tự học.
Cô tìm đến giường của Vương Đông Nhan, lục lọi trong hộc tủ nhỏ một lúc, rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ khe hở và mở tủ quần áo bên cạnh.
Tủ gỗ của trường có mùi ẩm mốc đặc trưng, lại thêm mùi long não nồng nặc. Hai mùi trộn lẫn, từ trong tủ xộc ra, khiến người ta suýt ngạt thở.
Khung Thương mở toang cánh tủ để mùi trong đó thoát bớt ra ngoài.
Đồ đạc của Vương Đông Nhan được sắp xếp vô cùng gọn gàng, gần như vừa nhìn là hiểu ngay. Đồ dùng cá nhân được đặt ở ngăn dưới cùng. Quần áo được phân chia rõ theo mùa xuân – thu, xếp bên trái, đồ mặc nhà đặt bên phải. Trên cánh tủ treo một túi đồ ăn vặt. Có thể thấy thường ngày Vương Đông Nhan là kiểu con gái sạch sẽ, có quy củ và biết tiết chế bản thân.
Ở gần cánh tủ, có một hộp thủy tinh đựng phụ kiện: đủ loại kẹp tóc, dây buộc tóc, vòng tay và trang sức.
Khung Thương lấy ra một chuỗi vòng tay bện từ chỉ đỏ, trên đó buộc một khối kim loại nhỏ hình lập phương, mặt trên khắc hai chữ cái “XY”.
Cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên khối kim loại đã ngả màu, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: “Douglas XY lý thuyết hay là… nhiễm sắc thể XY?”
Khung Thương: “……”
Cô biết, cô đáng độc thân cả đời.
Tư duy tiềm thức của loài người thật sự rất đáng sợ.
Cô móc điện thoại ra, chụp một tấm hình chuỗi vòng rồi dùng chức năng quét hình tìm kiếm hàng trên Mỗ Bảo.
…… Không có gì đặc biệt hiếm lạ, chỉ là món phụ kiện “tơ hồng cầu nhân duyên” của Nguyệt Lão từ một ngôi miếu nào đó.
Khung Thương: “……”
Cũng được. Cho thấy Vương Đông Nhan là người ưa cái đẹp, có ham thích đời sống tinh thần.
Cô đặt hộp trang sức sang một bên, bắt đầu lục tiếp quần áo.
Vương Đông Nhan không có nhiều đồ mặc thường ngày, dù sao học sinh trường này đều phải mặc đồng phục. Lúc Khung Thương dọn đến một nửa, cô phát hiện một túi vải đỏ nhỏ.
Bên trong túi là một tấm hoàng phù.
Trên bùa vẽ cái gì cô không hiểu lắm, nhưng mặt sau lại viết ba chữ: “An giấc ngàn thu” – công dụng rõ ràng khỏi cần đoán.
Cô lại quét thêm một lượt bằng điện thoại, thì phát hiện điều bất ngờ.
Thứ này thế mà lại là mặt hàng bán chạy trên Mỗ Bảo, giá 25 tệ một tờ, doanh số hàng tháng hơn một vạn. Món bán chạy nhất là “bùa cầu phát tài”.
…… Quả nhiên bản chất con người là như nhau.
Dù vậy, có lẽ loại bùa này chỉ hữu hiệu với chủ tiệm.
Khung Thương khẽ thở dài một tiếng, đặt hết đồ về chỗ cũ rồi sang chỗ bàn của Chu Nam Tùng đối diện để xem xét.
Lần này cô không đụng tay lục tìm, chỉ đứng bên cạnh, lướt mắt nhìn qua mặt bàn và gầm giường.
Trên bàn Chu Nam Tùng đặt một tấm ảnh. Trong ảnh là hai nữ sinh mặc quần áo giống hệt nhau, khoác vai cười lớn tạo dáng với tay. Chính là hai người đã tự sát trước đó.
Còn lại trên bàn chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có vài quyển sách, bài thi, và một bát đầy bút viết.
Khung Thương bình thản giơ máy lên, chụp một tấm.