Quần áo, mùi hương…
Trong chớp nhoáng, Hác Giai phản ứng lại: "Bộ quần áo này là của thằng đàn ông hoang dã đó hả!"
"Ừm. Thơm lắm, tôi rất thích, vừa nhắm mắt lại dường như tôi sẽ trở về hai ngày đó, hắn ôm..."
"Dừng lại!" Hác Giai muốn nổ tung đầu: "Đừng nghĩ nữa! Toàn bộ là do pheromone gây ra, mày không hề hoài niệm! Loại alpha đánh dấu omega bừa bãi như vậy không đáng để lưu luyến!"
"Không kịp giờ rồi, mày mau đi vệ sinh cá nhân đi." Hắn ta thúc giục.
Nam Châu: "Ừm."
"Vừa nãy mày đang chơi game hả?"
"Đang hoài niệm."
"..."
Ký ức hai ngày nóng bỏng đó đã tạo ra vô số nốt nhạc trong đầu Nam Châu. Cậu đã viết nó thành một bài hát và gửi cho một nữ ca sĩ.
Viết một bài hát không tốn nhiều thời gian đối với nhà sản xuất vàng như cậu, nhưng việc tìm một ca sĩ phù hợp để hát mới tốn công sức hơn.
Mất đúng hai ngày, nghe không dưới trăm bài hát của các ca sĩ khác nhau thì Nam Châu mới tìm được nữ ca sĩ này và vừa gửi bản demo cho cô ấy. Khi hai người đến hiện trường chụp ảnh tạp chí đúng giờ, thì trợ lý chụp ảnh lập tức dẫn Nam Châu vào phòng trang điểm.
Trên đường đi, khắp nơi đều là tiếng xì xào bàn tán.
Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng Hác Giai cho rằng chắc chắn không có gì tốt đẹp. Khi đi ngang qua một thiết bị nào đó, trợ lý chụp ảnh đang vội vàng không chú ý đến sợi dây trên mặt đất và suýt chút nữa vấp ngã, may mà một bàn tay nhanh chóng vươn ra kéo cô lại.
Sau khi cô đứng vững thì người đó liền rút tay về.
Trợ lý nhiếp ảnh quay lại nhìn Nam Châu, người vừa đút tay vào túi áo hoodie vừa lười biếng ngáp một cái, trong lòng cô nảy ra một ý nghĩ.
Đẹp trai quá!
Hoàn hồn lại, cô lập tức lắc đầu rồi vội vàng nói lời cảm ơn và bước nhanh mấy bước đẩy cửa phòng trang điểm. Phía sau, cô nghe Nam Châu nói: "Lúc tạo kiểu tóc, tiện thể tôi có thể cắt tóc được không?"
Hả?
"Cậu lại muốn làm trò gì nữa?" Người trả lời là quản lý của cậu - Hác Giai - với vẻ mặt kiệt sức như đã bỏ cuộc.
"Cắt tóc mái đi, dài quá, nó chọc vào mắt tôi." Sau đó là giọng điệu lười biếng của chàng trai ấy.
"Tao thấy mày cạo trọc luôn cho rồi!"
"Không được." Sau một thoáng dừng lại, Nam Châu nói: "Quá ngầu, tôi sợ cậu sẽ yêu tôi."
Trợ lý nhiếp ảnh phì cười không nhịn được. Nghe vậy, Nam Châu và Hác Giai đồng thời nhìn cô, mặt cô nóng
bừng: "Thầy Nam Châu và những gì trên mạng nói có vẻ không giống nhau lắm, thầy khá hài hước."
Và... thực sự không giống omega chút nào! Về khí chất ấy!
Cuối cùng, Nam Châu và stylist bàn bạc vài câu với nhau và vẫn quyết định cắt tóc mái. Sau khi cắt tóc mái, dù chỉ là tạo hình đơn giản nhưng cả người cậu lại như biến thành một người khác.
Khi cậu bước ra từ phòng thay đồ, trên mặt của trợ lý nhiếp ảnh, stylist và cả Hác Giai đều thoáng qua một tia kinh ngạc!
Đẹp quá!
Khác với vẻ mềm mại của omega, đó là một vẻ đẹp trai mang theo sức sống tràn trề. Đồng thời còn hội tụ cả vẻ thanh xuân năng động và sự gợi cảm tùy ý, chỉ cần một cái nhìn đã thu hút ánh nhìn của người khác một cách mạnh mẽ.
...Đây là Nam Châu?! Cái tên rụt rè, nhút nhát của nhóm nhạc nam đó sao? Không chỉ có trợ lý nhiếp ảnh mà ngay cả Hác Giai cũng có chút ngỡ ngàng.
Căn phòng im lặng một lúc, ngay lúc trợ lý nhiếp ảnh vừa định nói gì đó thì cánh cửa phòng trang điểm bị người khác đẩy từ bên ngoài vào, một giọng nói nghiêm khắc gay gắt vang lên: “Mỹ nhân đâu rồi, lằng nhằng mãi thế, còn chụp không?"
Mấy người nghe theo âm thanh đó và quay ra nhìn, giây tiếp theo, trợ lý nhiếp ảnh trợn tròn mắt kêu lên: "Lục, thầy Lục?!"
Hác Giai cũng hơi giật mình. Lục Bắc? Cái người nhiếp ảnh phù thủy quái dị trong giới nổi tiếng với việc đoạt vô số giải thưởng và tự xưng là không bao giờ chụp những kẻ xấu xí?
"Tạ Phong sáng nay bị viêm ruột thừa phải nhập viện, tôi nợ hắn một ân tình nên đến đây thay ca." Lục Bắc liếc mắt vào trong phòng, ngay sau đó, ánh mắt hắn ta dừng lại trên khuôn mặt Nam Châu.
Nam Châu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cậu lại lộ ra vẻ châm chọc. Giây tiếp theo, khóe môi cậu khẽ cong lên, cậu lười biếng giơ tay và làm động tác rút ra trên đầu.
Lục Bắc: "...Đệt!"
"Thầy Lục, thầy Nam Châu cậu ấy..." Trợ lý nhiếp ảnh không chú ý đến phía Nam Châu, nhưng lại đột nhiên nghe thấy sếp lớn chửi và tưởng rằng hắn ta không hài lòng với Nam Châu, cô lập tức muốn làm dịu không khí.
"Lấy máy ảnh của tôi đến đây!" Lục Bắc đột nhiên hét ra ngoài cửa.
Mẹ nó! Lâu lắm rồi hắn mới gặp được mỹ nhân khiến hắn bùng nổ cảm hứng như vậy! Ngay cái khoảnh khắc vừa rồi, cơ thể hắn như bị điện giật, cả người sảng khoái đến mức suýt chút nữa có phản ứng. Mắng hắn bị rút hết não đúng không?
Ông đây đủ sức!
Khi mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy một chàng trai ôm máy ảnh chạy vào. Lục Bắc nhận lấy và hướng về phía Nam Châu lia máy chụp liên tục.
Cuối cùng, với cả cảnh chụp tại chỗ Lục Bắc đã chụp liên tục gần hai tiếng đồng hồ, và trong suốt thời gian đó hắn ta luôn tràn đầy năng lượng. Hắn ta bắt Nam Châu tạo rất nhiều dáng, miệng liên tục lẩm bẩm: "Mỗi khung hình đều lay động lòng người."
"Vẻ đẹp mà máy ảnh cũng không thể tải hết."
"Hoàn hảo!"
Sau khi kết thúc công việc, Lục Bắc như một con chó thèm xương mà đi theo Nam Châu đang bước ra ngoài, hắn ta hỏi thẳng: "Có bạn trai chưa?"
Các nhân viên có mặt tại hiện trường vốn đã âm thầm bàn tán xôn xao vì sự xuất hiện của hắn ta, giờ đây họ đều kinh ngạc đến nỗi nín thở.
Nam Châu ngáp một cái, không thèm nhìn anh ta: "Anh không phải mẫu người tôi thích."
Lục Bắc: "Cậu thích kiểu người như thế nào?"
Nam Châu mở cửa xe rồi ngồi vào: "Trẻ trung, dáng người đẹp, hiền thục đảm đang, thuần khiết ngoan ngoãn. Không cần có sự nghiệp và ước mơ riêng, chỉ cần có một công việc nhàn hạ ổn định."
"Như vậy anh ấy có thể có nhiều thời gian rảnh hơn để chăm sóc gia đình và con cái, tôi cũng có thể yên tâm kiếm tiền và phát triển sự nghiệp của mình ở bên ngoài."
Lời vừa dứt, "rầm" một tiếng, cửa xe đóng lại và bỏ lại Hác Giai đứng ngoài cửa với cái cằm gần như chạm đất.
Và còn Lục Bắc thì ở lại với vẻ mặt đang suy tư. Sau khi lên xe, Hác Giai vẫn rất phấn khích. Vốn dĩ chỉ là một buổi chụp hình cho một tạp chí nhỏ hạng ba, nhưng nhiếp ảnh gia lại vô tình trở thành Lục Bắc, quả thật là may mắn tột độ.
Chỉ cần là nghệ sĩ được Lục Bắc chụp đều sẽ trở thành con cưng của giới thời trang, Hác Giai đã bắt đầu mơ về tương lai của Nam Châu.
"Lục Bắc là alpha lại là con nhà giàu có tài, trong giới thời trang anh ta rất được lòng, tôi nghĩ cậu có thể..."
Hắn ta quay đầu lại, thấy ở ghế sau Nam Châu lại cuộn mình trong chiếc áo khoác gió đen của mình, nhắm mắt như đang ngủ.
"...May mà miếng dán đã ngăn chặn pheromone. Nếu không chuyện cậu bị đánh dấu đã lên hot search rồi." Hác Giai lẩm bẩm.
Nhắc đến hot search… Tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, hắn ta lấy điện thoại ra mở Weibo. Quả nhiên, trên Weibo Nam Châu lại bị chửi rủa lên hot search.
Bởi vì hôm nay đã công bố ba khách mời cuối cùng, trong đó có Nam Châu.
"Vãi l, đúng là cậu ta! Cậu ta có thể cút đi không! Cái thứ keo dán siêu dính bạch liên hoa thối tha! Dính vào là không rửa sạch được đúng không!"
"Nam Châu cút khỏi giới giải trí!"
"Người ta đã công khai là cặp đôi rồi, cậu ta còn muốn chen vào! Sẽ không thật sự muốn giành người yêu với tiểu Ngu của chúng tôi trong chương trình chứ! Buồn nôn thật!!!"
"Mấy vị được công bố này không là cặp đôi đã công khai thì cũng là tương tác thường xuyên và có CP tin đồn trên mạng, chỉ có Nam Châu lạc lõng..."
"Không phải, chỉ mình tôi quan tâm đến vị khách mời bí ẩn đó sao?"
"Tôi cũng thế!!! Ba mùa rồi, lần đầu tiên có khách mời không lộ mặt mà chỉ công khai vào ngày livestream!"
Hác Giai cũng chú ý đến vị khách mời bí ẩn cuối cùng mà chương trình công bố. Người ngoài không biết, nhưng với tư cách là người trong giới, là quản lý của Nam Châu hắn ta biết rõ ràng rằng vị khách mời bí ẩn đó chính là CP của Nam Châu trong chương trình giải trí lần này.